VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 290

Chu Dao nhoài lên bàn sách, đưa tay nghịch tàn thuốc, đoán xem Lạc

Dịch muốn cô ở đây đợi anh làm gì, lẽ nào...

Cô quay đầu nhìn chiếc giường lớn màu xanh lam.

Chu Dao đứng dậy tiến lại gần, nhìn đăm đăm chốc lát, đột nhiên bật

cười rồi nhảy phắt lên. Không ngờ tấm nệm kia là nệm cọ cứng, Chu Dao
vừa đụng vào đã đau đến mức nhe rằn trợn mắt.

Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Dao giật mình, tưởng Lạc

Dịch trở lại, vội vàng trượt xuống giường, lại nghĩ Lạc Dịch sẽ không gõ
cửa, thế rồi mới trấn tĩnh lại. Cô định đi mở cửa lại cảm thấy không ổn.
Nếu nhân viên khách sạn đến tìm Lạc Dịch, bắt gặp cô ở đây e là sẽ hiểu
lầm mất. Nhưng đèn phòng bật sáng, không thể nào đánh lừa người ta
được.

Cửa lại gõ đều đặn, Chu Dao dứt khoát ra mở.

Yến Lâm đang tựa hờ vào cửa mỉm cười, đôi mắt chợt hiện vẻ kinh

ngạc nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Chu Dao sững sờ chốc lát, vội hỏi: “Cô tìm ông chủ Lạc à, anh ấy...

nói lát nữa sẽ quay lại”. Cô vừa nói vừa chú ý đến chiếc váy chữ V bó sát
trên người Yến Lâm.

“Vậy lát nữa tôi đến tìm anh ấy, phiền cô chuyển lời giúp.” Yến Lâm

thờ ơ, không nói nhiều cũng không nấn ná.

Chu Dao đóng cửa, nghĩ đến vóc dáng của Yến Lâm, vừa trắng trẻo

vừa đẫy đà, ngay cả cô nhìn mà lòng cũng rộn ràng.

Cô cúi đầu nhìn lại mình: “...” Uống sữa lâu như vậy rồi mà không có

tác dụng gì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.