VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 302

trưởng thành. Đúng thế, cây bạch đàn trưởng thành làm sao thấp như vậy
được, trừ phi bên dưới có một hố sâu.

Chu Dao chạy trở lại, đứng bên cạnh hố ló đầu nhìn xuống người bên

dưới ngã không hề nhẹ.

Những tên còn lại trố mắt líu lưỡi, không khỏi phân tâm. Lạc Dịch

nhắm trúng thời cơ, chém một dao vào bả vai một kẻ trong đó, đối phương
che vết thương lùi sang một bên. Đán sát thủ bị chọc giận, thêm một tên
cầm mã tấu chạy đến chỗ Chu Dao. Hắn đã nhìn thấy vị trí chiếc hố trước
đó, liền tránh qua đuổi theo cô.

Chu Dao lập tức chạy biến, vòng ra sau một thân cây, nhặt sợi dây trên

mặt đất, một chân đạp vào thân cây, hai tay nắm chặt sợi dây, ngả trọng tâm
ra sau. Một sợi dây căng lên khỏi mặt đất, Chu Dao dốc hết sức kéo sợi dây
căng chặt. Tên đuổi giết chạy đến liền bị vấp dây, chiếc mã tấu trong tay tự
rạch vào mặt mình, mà bên dưới là sườn dốc cheo leo. Hắn ta lăn xuống núi
cùng chiếc mã tấu.

Chu Dao thở hổn hển buông sợi dây ra, hai tay bị mài xước. Cô đã

dùng hết mọi chiêu trò rồi, vội vàng tìm bụi cây ẩn núp, lúc này mới phát
hiện bản thân đã sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy không sao dừng được. Cô
khẩn trương quan sát tình hình của Lạc Dịch, dù người anh mang đầy
thương tích nhưng vẫn dư sức ứng phó hai tên còn lại. Anh nhanh chóng
chiếm lại ưu thế.

Nhưng đao kiếm không có mắt, Chu Dao vẫn sợ đến độ hai chân run

cầm cập, cây cối xung quanh như thể cũng run rẩy theo cô.

Run ư? Không có gió nhưng trong bụi cây lại vang lên tiếng sột soạt.

Chu Dao nín thở, cảm thấy da đầu rờn rợn, quay ngoắt lại.

Tên vừa bị vấp ngã mặt đầm đìa máu tươi đang cầm mã tấu xông đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.