VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 361

Yến Lâm không trả lời. Cô đặt thuốc bên mép bàn, cởi áo khoác ra,

bên trong là chiếc váy dài bó sát. Cô có thân hình chữ S lả lướt, cặp núi đôi
trắng nõn nơi cổ chữ V khoét sâu như muốn lộ ra.

Lục Tự vô thức khẽ trầm trồ rồi dời ánh mắt đi.

Lạc Dịch đang rửa ly, Yến Lâm liếc nhìn bóng lưng anh, hất cằm về

phía anh, trào phúng nói: “Ngô Minh biết tôi là bạn gái cũ của ông chủ này.
Hắn với anh ấy có ân oán liền mang phụ nữ ra trả thù”.

Lạc Dịch tắt vòi nước, lấy khăn lau chén.

Lục Tự nhất thời lặng thinh, thấy ánh mắt Yến Lâm lạnh lùng oán hận,

trông không giống đang ẩn giấu điều gì, liền hỏi: “Đàn em của hắn không
nhắc nhở hắn cần nhanh chóng lên đường à? Dù sao cảnh sát đang lục soát
trong núi mà”.

“Hắn quá ngông cuồng, thoả sức làm theo ý mình, cho rằng cảnh sát

một giờ sau mới chạy đến, chứ đừng nói chi là phát hiện con tin bị bắt cóc
còn phải gọi chó nghiệp vụ đến đánh hơi truy tìm.” Yến Lâm liếc nhìn Lạc
Dịch. “Ngô Minh không ngờ mình trúng chiêu của ông chủ này. Chuẩn bị
người đâu ra đấy, chó săn cũng sẵn sàng, chỉ chờ hắn nhảy vào tròng. Đến
khi phát hiện thì đã trễ, cảnh sát sắp sửa đuổi đến cửa, không chỗ nào trốn
được nữa”.

Lạc Dịch đặt ly vào tủ, quay người đi vào văn phòng. Yến Lâm khẽ

nhếch môi cười đầy thâm ý, chậm rãi rít một hơi thuốc rồi đưa mắt nhìn
Lục Tự: “Sếp Lục, anh nghi ngờ tôi à?”.

Lục Tự cười quái gở, vẻ mặt thâm sâu: “Tôi không nghi ngờ cô”, rồi

liếc mắt nhìn cửa phòng đóng im ỉm, dù chỉ trong thoáng chốc nhưng
không thoát khỏi ánh mắt Yến Lâm.

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.