VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 442

Chu Dao ngả người xuống giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Cô lại

chuyển sang nhìn điện thoại di động hết lần này đến lần khác. Tám giờ,
chín giờ rồi tới mười giờ, Lạc Dịch vẫn chưa gọi cho cô. Anh đang làm gì
trong phòng vậy? Xem ti vi, nghịch máy tính thì có vẻ không giống anh
lắm. Ra ngoài thăm Đào Đào ư? Yến Lâm cũng ở đây, phải chăng cô ta
cũng đi tìm anh? Cô tin Lạc Dịch, nhưng cô không thể nào chịu nổi dáng vẻ
của Yến Lâm mỗi khi xuất hiện trước mặt anh.

Chu Dao phiền não vuốt mái tóc, đột nhiên cảm thấy chán ghét chính

bản thân mình, chán ghét cái cảm giác bị anh nắm giữ.

Thời gian dần trôi, Hạ tổng đã trở lại khách sạn và đi ngủ rồi.

Mười một giờ đêm.

Chu Dao trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, hết nhìn đồng hồ treo

tường lại ngắm chiếc điện thoại không có một tin tức, cuối cùng không
nhịn nổi lao ra khỏi phòng.

Phòng của Lạc Dịch nằm ở phía bên kia hành lang nên không lo bị ai

phát hiện. Chu Dao thấp thỏm gõ hai tiếng, cửa được mở ra rất nhanh, Lạc
Dịch nhìn cô: "Vẫn chưa ngủ à?".

"Trời nóng quá!" Chu Dao bước vào ngó nghiêng, va li để mở đặt trên

tủ, quần áo bên trong được gấp gọn gàng. Trên giường có nếp nhàu vừa
mới nằm, chỉ có một người.

Chu Dao thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hỏi anh: "Cả buổi tối anh làm

gì thế?".

Lạc Dịch hất cằm về phía bàn làm việc, chiếc notebook vẫn đang bật.

Chu Dao cười: "Bận việc à?". Cô bước qua bên đó, hạ tầm mắt nhìn giấy
gói kẹo hoa quả và vỏ bánh bích quy nho nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.