VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 599

này, ta cũng biết đừng nên u mê và đau khổ sợ hãi.

Nhưng thời khắc này, chữ khổ và chữ họa này, nỗi u mê và sợ hãi này

là gánh nặng mà cả đời anh không thể thừa nhận. Chỉ lần này thôi, anh
không thể mất đi nữa. Là anh không thể tiếp tục đánh mất. Phật Tổ, nếu con
tin Người, Người có thể chở che cho cô gái dưới chân con suốt quãng đời
còn lại bình an vui vẻ, tỏa sảng rực rỡ không?

Thế là một khắc ấy, anh buông lỏng tay, mặc mã tấu của Đao Tam đâm

vào mình. Lạc Dịch ngẩng đầu, mắt hằn tia máu, nhìn đăm đăm Đao Tam,
nhìn gã mỏi mệt thả lỏng mã tấu, ngửa mặt lên trời cười ha hả...

Máu tươi chảy xuống theo mũi mã tấu, rơi trên tấm ván gỗ rồi thấm

vào khe hở. Nó tích tụ từng chút từng chút rồi nhỏ xuống, rơi trên mi tâm
Chu Dao, tựa như nốt ruồi son của mỹ nhân.

Sàn nhà rung chấn kịch liệt, bụi đất bay mịt mù.

Chu Dao che mắt, mặt không cảm xúc cũng không hề động đậy, chỉ

nghe thấy tiếng hét bi thương mà vang dội phía trên, lại nghe thấy tiếng
lưỡi dao cắm phập vào cơ thể lần nữa...

Ngôi chùa dường như có mùi gỗ lim thoang thoảng. Đêm dài qua đi,

mặt trời chiếu rọi khắp chốn, ngả lên tượng Phật lớn màu vàng, bao phủ
ngôi chùa tường trắng nóc vàng, ôm ấp vườn xoài trùng điệp bất tận ngoài
kia. Khung cảnh tràn trề sức sống, bộc lộ một mặt điên cuồng và quỷ quái,
không chốn che dấu.

Vào khoảnh khắc mặt trời mọc ấy, Lục Tự nổ súng bắt chết một người

phụ nữ đoạt súng, trò náo loạn chấm dứt. Kẻ đánh lén cảnh sát, kẻ khóc lóc
om sòm đều bị tóm gọn, cả hang ổ bị dẫn đi hết.

Lục Tự đưa tiểu đội của mình chạy tới chùa, đẩy cửa ra là một màn

tanh máu. Dưới sàn nhà, trên vách tường đều đầm đìa máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.