“Có thể là không - nhưng thực tôi muốn biết. Bà định để câu chuyện diễn
ra thế nào nếu tôi không đường đột xuất hiện rồi bắt quả tang thế này? Bà
định nói đó là tai nạn? Hay là tự sát?”
“Tôi không biết nữa,” Laura thốt lên, giọng cùng quẫn. Quay mặt không
nhìn Starkwedder, bà ta nói, “Không biết nữa. Tôi không có thời gian suy
nghĩ.”
Người khách đồng ý, “Đúng là không có… Tôi cho rằng đây không phải
việc bà chủ ý gây ra. Chắc do bột phát mà thôi. Tôi nghĩ chắc do chồng bà
nói điều gì đó, có đúng chăng?”
“Có khác gì đâu,” Laura nói.
“Ông ta nói gì bà?” Starkwedder gặng hỏi. “Nói gì thế?”
Laura nhìn người khách trân trối, “Chuyện đó tôi sẽ không nói cho ai hết.”
Starkwedder bước đến bên ghế, ngồi xuống cạnh người phụ nữ, “Ở tòa,
người ta sẽ bắt bà phải nói ra.”
Nét mặt người phụ nữ đanh lại, “Tôi sẽ không nói. Họ không ép được
đâu.”
“Nhưng luật sư của bà cần được biết,” Starkwedder tựa vào ghế và nhìn
bà ta chăm chú. “Chuyện đó có thể làm mọi thứ thay đổi.”
Laura quay lại đối mặt người khách, “Ông không hiểu ư? Không hiểu ư?
Tôi hết hy vọng rồi. Tôi đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.”
“Sao cơ? Chỉ vì tôi tình cờ đi qua cánh cửa đó à? Nếu tôi không…”
“Nhưng ông đã vào rồi,” Laura ngắt lời.
“Không sai,” người khác nói. “Và do đó bà chấp nhận. Bà nghĩ thế phải
không?”
Bà ta không trả lời. “Này,” người khách vừa nói vừa đưa bà ta một điếu
thuốc, rồi tự châm cho mình một điếu. “Giờ quay lại quá khứ một chút nhé.
Bà căm ghét chồng lâu rồi, đến tối nay thì ông ta đi quá giới hạn. Bà chộp lấy
khẩu súng nằm cạnh…” Ông ta dừng nói, chằm chằm nhìn khẩu súng trên
bàn. “Tại sao ông ta lại ngồi đây, đặt súng bên cạnh thế nhỉ? Chuyện này
không giống bình thường.”
“À cái đó,” Laura nói, “là để ông ta bắn lũ mèo.”
Starkwedder kinh hãi hỏi lại, “Mèo?”