20
"Đuổi theo cậu ta, nhanh!" thanh tra quát Cadwallader khi vừa vào tới phòng,
khiến viên hạ sĩ bật lao ra hành lang. Starkwadder cũng đã từ lối sảnh chạy
tới, Laura cũng tới - chạy tới cửa ra vườn đứng nhìn ra. Angell xuất hiện và
cũng chạy tới bên cửa ra vườn. Bà già Warwick đứng như tượng ở ngưỡng
cửa.
Thanh tra Thomas quay sang Bennett. "Thôi nào, thôi nào," ông ta an ủi.
"Cô không cần phải căng thẳng quá, cô làm rất tốt."
Giọng nức nở, Bennett nói, "Tôi biết từ trước. Ông thấy đấy, trong nhà
này tôi hiểu Jan hơn ai hết. Tôi biết là Richard đã đẩy cậu ấy đi quá xa... tôi
biết... biết là... Jan đã trở nên nguy hiểm."
"Jan!" Laura thốt lên, kèm theo một tiếng thở dài tuyệt vọng. "Sao lại là
Jan được? Không thể nào." Laura sụp xuống ghế cạnh bàn viết. "Tôi không
tin."
Bà già Warwick trừng trừng nhìn Bennett. "Sao cô lại làm thế được hả,
Benny? Sao lại làm thế được?" giọng bà đầy trách cứ. "Tôi cứ nghĩ ít ra cô
cũng là người trung thành."
Bennett đáp với giọng thách thức. "Có nhiều lúc thì sự thật quan trọng
hơn lòng trung thành. Bà... tất cả mọi người... cần phải thấy Jan nguy hiểm.
Cậu ấy ngoan, dễ mến... nhưng mà..." Quá đau buồn, cô ta không nói tiếp
được.
Bà Warwick từ từ, buồn bã bước tới ghế bành ngồi xuống, mắt nhìn vào
khoảng không.
Thanh tra nhẹ nhàng nói tiếp suy nghĩ của Bennett. "Khi con người ta qua
một độ tuổi nhất định thì sẽ trở nên nguy hiểm vì lúc đó không hiểu là mình
đang làm gì nữa. Nó không tự đánh giá được hành vi, không kiểm soát được."
Ông ta đi tới bên bà già Warwick. "Cụ cũng không nên quá đau buồn. Tôi sẽ
đảm bảo cho cậu ta được đối xử nhân đạo, được chăm sóc. Vụ này đã rõ rồi,