tôi nghĩ vậy. Cậu ta không phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Phán
quyết sẽ là giữ lại trong một môi trường khép kín và thoải mái. Điều đó thì
sớm hay muộn, kể cả không xảy ra việc này, cũng sẽ phải đến thôi." Ông ta
quay đi, bước vòng vòng trong phòng, tiện tay đóng cửa ra sảnh.
"Phải, phải, tôi biết là ông nói đúng," bà Warwick thú nhận, quay sang
Bennett, "Tôi rất tiếc, Bennett. Cô bảo là không ai khác biết là nó nguy hiểm,
nhưng không phải đâu. Tôi biết... nhưng mà tôi... tôi không biết làm thế nào
với nó."
"Phải có ai làm gì đó!" Bennett đáp lại mạnh mẽ. Cả căn phòng rơi vào im
lặng, căng thẳng khi mọi người chờ đợi hạ sĩ Cadwallader đưa Jan trở lại.
Lúc đó, phía bên đường, cách ngôi nhà vài trăm mét, sương mù đã bắt đầu
tràn tới, viên hạ sĩ đã dồn Jan vào góc tường. Jan dứ dứ khẩu súng, hét lên,
"Đừng có lại gần nữa. Tôi không để ai nhốt tôi lại đâu. Tôi sẽ bắn ông đấy,
nói thật đấy. Tôi không sợ ai hết."
Viên hạ sĩ dừng lại ở cự ly hai mươi bộ. "Thôi nào, chàng trai," anh ta
nịnh. "Làm gì có ai muốn hại cậu đâu. Súng đạn nguy hiểm lắm. Đưa cho tôi
đã, rồi vào nhà nói chuyện sau với gia đình. Họ sẽ giúp cậu."
Anh ta bước thêm vài bước về phía Jan nhưng vội dừng ngay khi cậu ta rú
lên, "Tôi nói thật, tôi sẽ bắn. Cảnh sát cũng mặc kệ. Tôi không sợ đâu."
"Tất nhiên là có gì mà phải sợ," hạ sĩ đáp. "Cậu không có lý gì phải sợ tôi
hết. Tôi không làm gì hại cậu. Đi vào nhà với tôi nào." Hạ sĩ lại bước tới,
nhưng Jan giương súng lên, bắn hai phát liên tiếp. Phát đầu trượt, nhưng phát
thứ hai trúng vài tay trái của Cadwallader làm anh ta bật ra tiếng kêu nhưng
vẫn lao vào Jan, quật cậu ta ngã xuống đất. Súng lại nổ. Jan ngáp ngáp rồi
nằm yên.
Kinh hoàng, viên hạ sĩ chỉ còn biết quỳ ngay bên cạnh, đau đớn nhìn cậu
ta. "Đừng, đừng," anh ta líu lưỡi, "đừng có chết. Chúa ơi giúp con..." Anh ta
kiểm tra mạch của Jan, rồi lắc đầu.
Cadwallader đứng lên, lùi ra xa vài bước rồi mới để ý thấy tay mình đầy
máu, vội lấy khăn tay ra quấn xung quanh, chạy về phía căn nhà, tay trái giơ
lên trời, đau đớn.
Lúc anh ta trở lại gần cửa ra vườn liền lắp bắp gọi, "Sếp," khi thanh tra