Bennett đứng thẳng người, bước lùi lại, có vẻ hoảng hốt. “Án mạng? Sao
có thể là án mạng chứ!”
Bà Warwick, mẹ của Richard, lúc đó cũng vừa đi qa cửa. Bà ta vừa bước
vào vừa hỏi, “Có chuyện gì thế này?”
“Richard bị bắn. Richard bị bắn rồi!” Jan nói, không kiềm chế được sự
phấn khích.
“Yên nào, Jan.” Bennett nạt nó.
“Nói gì ta nghe không rõ?” Bà Warwick hỏi lại.
“Ông ấy nói… án mạng,” Benny đáp, chỉ Starkwedder.
“Richard,” bà Warwick lẩm bẩm khi Jan cúi xuống thi thể rồi gọi mọi
người, “Xem này, trên ngực anh ấy có gì ấy - tờ giấy - có chữ nữa.” Nó với
tay định lấy thì bị Starkwedder ngăn lại. “Làm gì thì làm, đừng động vào đó.”
Sau đó ông ta đọc to, từng chữ, “Tháng Năm - ngày mười lăm - trả hết.”
“Chúa ơi. MacGregor,” Bennett hét lên, lùi lại sau ghế sofa.
Laura đứng phắt dậy. Bà Warwick thì cau mày, hỏi “Phải chăng là… là
cha của… con bé bị chẹt đó…?”
“Tất nhiên rồi, MacGregor,” Laura lẩm bẩm nói một mình rồi ngồi xuống
ghế bành.
Lúc đó Jan bước tới sát thi thể. “Nhìn này - toàn là báo thôi, bị cắt lung
tung,” giọng nó vẫn đầy phấn khích. Starkwedder một lần nữa lại phải ngăn
nó lại. “Đừng có động vào đó. Cái đó là việc của cảnh sát.” Nói rồi ông ta
bước tới chỗ điện thoại. “Tôi gọi được chứ?”
“Đừng,” bà Warwick nói dứt khoát. “Để tôi.” Giờ đã làm chủ tình hình và
bình tĩnh trở lại, bà đi đến bên bàn và quay số. Jan phấn kích đến bên ghế
đẩu, hỏi Bennet, “Chị có nghĩ là chính là cái người bỏ chạy lúc nãy không?”
“Ssh, Jan,” Bennett khẽ nạt nó khi bà Warwick nói trên điện thoại, nhỏ
nhưng rõ ràng. “Đồn cảnh sát đó phải không. Tôi gọi từ nhà Llangelert của
ông Richard Warwick. Ông Warwick vừa bị … bắn chết.”
Bà ta tiếp tục nói trên điện thoại với giọng rất nhỏ, nhưng những người
còn lại trong phòng cố tập trung nghe cho rõ. “Không, do người lạ tìm thấy.
Người này bị hỏng xe gần đây, tôi nghĩ thế… Được, tôi sẽ chuyển lời. Tôi sẽ
gọi cho nhà trọ. Các ông có thể cho xe đưa anh ta tới đó khi xong việc ở đây