VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI - Trang 29

Lúc đó, từ nhiều nơi trong nhà, bốn người đã vội tới được thư phòng. Mẹ

của Richard Warwick, dáng cao và quyền biến, mặc áo ngủ. Bà già có vẻ
xanh xao, vừa chống gậy vừa đi. “Có chuyện gì thế, Jan?” bà già hỏi cậu
thanh niên mặc pyjama, có khuôn mặt ngây thơ, ngờ nghệch vừa mới đến sau
lưng bà. “Tại sao mọi người đang đêm hôm lại ra hết đây?” bà ta hỏi tiếp khi
thấy một người phụ nữ khác tóc đã muối tiêu, mặc váy ngủ, xuất hiện.
“Benny, nói cho ta rõ!” bà ta ra lệnh.

Laura đến đằng sau, bà Warkick nói tiếp, “Mọi người điếc hết rồi hay sao?

Laura, có chuyện gì? Jan - Jan - không ai nói cho ta biết nhà này xảy ra
chuyện gì hay sao?”

“Cháu nghĩ đó là Rirchard,” cậu ta nói. Bề ngoài đã khoảng mười chín

tuổi, nhưng giọng nói và thái độ của cậu ta thì nhỏ tuổi hơn nhiều. “Anh ấy
lại bắn sương mù đấy ạ.” Giọng cậu ta có vẻ bực tức. “Bác bảo anh ấy đừng
bắn lúc mọi người ngủ đi ạ. Cháu đang ngủ ngon, cả Benny nữa. Đúng không
chị Benny? Laura, chị cẩn thận đấy, Richard đáng sợ lắm. Benny, cẩn thận.”

“Ngoài kia sương mù nhiều quá,” Laura nói, mắt nhìn qua cửa sổ cạnh cầu

thang. “Không còn nhìn rõ lối đi nữa. Con không hiểu tại sao anh ấy lại bắn
cái gì lúc sương thế này. Thật là quái đản. Hình như lúc nãy con nghe thấy
tiếng kêu.”

Benny, có vẻ ngoài mạnh mẽ và tỉnh táo, dáng dấp cho thấy đã từng làm y

tá trong bệnh viện, tỏ vẻ bất nhẫn, “Tôi không hiểu sao chị lại phải bực chứ,
chị Larua. Richard đang tự giải khuây như mọi lần thôi. Tôi thì không nghe
thấy tiếng súng, chắc chẳng có việc gì đâu. Chị đang tự tưởng tượng ra đó
thôi. Có điều tôi nghĩ Richard khá ích kỷ, tôi sẽ nói thế với anh ấy.” Rồi
Bennett gọi to, “Richard,” khi bước vào thư phòng. “Giờ này không phải lúc
đâu, Richard. Anh làm mọi người sợ đấy, Richard.”

Laura, lúc này đã mặc váy ngủ, bước theo Bennett vào phòng. Khi Laura

bật đèn rồi đến chỗ sofa, Jan cũng đi theo. Nó thấy Bennett đang nhìn chằm
chặp vào Richard Warwick trên xe lăn. “Sao thế chị Benny?” Jan hỏi. “Có
chuyện gì?”

Bennett đáp, giọng bình tĩnh lạ lùng. “Richard tự sát rồi.”
“Xem này,” Jan hét tướng lên, tay chỉ cái bàn. “Súng của Richard biến đâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.