nhìn về phía ngôi nhà ông ta thấy không nên làm thế, mà chỉ đứng đó nhìn
Laura. “Tôi cũng chưa nghĩ ra phải làm gì cho đúng vào lúc này,” ông ta nói.
“Cứ để đó rồi tính.”
“Ông không định đưa tiền cho ông ta đúng không?”
“Không, không.” Farrar an ủi bằng lời. “Nếu đi vào con đường đó thì sẽ
chẳng có lối ra. Nhưng nếu không thì phải làm sao?” Ông ta quệt tay lau trán.
“Tôi cứ tưởng tối qua không ai biết tôi sang đây. Tay quản gia của tôi chắc
chắn là không biết. Có điều tay Angell lại nói là có thấy tôi, hay tay này chỉ
giả vờ thế nhỉ?”
“Nếu như ông ta mang chuyện đó nói cho cảnh sát thì sao?” Laura run rẩy.
“Tôi biết mà,” Farrar lầm bầm, rồi lại lấy tay lau trán. “Phải nghĩ, phải
nghĩ thấu đáo đã.” Ông ta cứ thế bước tới, bước lui. “Có thể là cứ chối phăng
- bảo là lão ta nói đối - tôi tối qua không hề qua đây…”
“Nhưng còn dấu tay mà,” Laura nói.
“Dấu tay nào?” Farrar giật mình hỏi lại.
“Ông quên rồi sao,” Laura nhắc, “dấu tay trên mặt bàn ấy. Cảnh sát đang
cho là đó là dấu tay của MacGregor, nhưng nếu Angell tung chuyện này ra thì
họ sẽ đòi lấy dấu tay ông để so, mà nếu thế thì…”
Laura không nói thêm được nữa, còn Julian Farrar thì lo lắng ra mặt.
“Phải, phải, giờ tôi hiểu rồi,” ông ta lẩm bẩm. “Được rồi, tôi sẽ nhận là tôi có
qua đây - bịa ra chuyện gì đó. Tôi qua đây nói chuyện với Richard một
lúc…”
“Ông cứ bảo là lúc ông về thì Richard vẫn ổn,” Laura gợi ý.
Một thoáng cảm kích hiện trong ánh mắt Farrar. “Em nói thế thì dễ thật.
Nhưng tôi có thể nói thế được hay chăng?”
“Thì cũng phải nói gì với họ mà,” Laura nói như tự vệ.
“Phải, chắc là tôi đã đặt tay lên bàn khi cúi xuống để xem…” ông ta nuốt
nước bọt, hồi tưởng lại cảnh hiện trường vụ án.
“Miễn là họ tin dấu tay đó là của MacGregor là được mà,” Laura nói.
“MacGregor! MacGregor!” Farrar rít lên giận dữ, chỉ thiếu điều quát ầm
lên. “Thế quái nào mà em lại nghĩ ra cái trò cắt báo rồi nhét vào tay Richard
như thế hả? Em coi đó là cách tốt hay sao?”