VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI - Trang 72

“Phải - không - em không biết nữa,” Laura thút thít.
Farrar đột nhiên yên lặng nhìn Laura. “Đúng là máu lạnh,” ông ta thì

thầm.

“Thì phải nghĩ ra cách gì đó,” Laura thở dài, “Em có nghĩ được gì đâu, đó

là ý của Micheal đấy.”

“Micheal?”
“Micheal - Starkwedder,” Laura nói.
“Ông ta giúp em?” Farrar hỏi như không tin vào điều vừa nghe.
“Đúng, đúng thế.” Laura mất kiên nhẫn. “Thế nên em mới cần gặp ông -

để nói cho rõ…”

Farrar áp sát Laura, giọng ghen tuông lạnh lùng, “Thế Micheal,” ông ta

nhấn mạnh vào tên gọi thân thuộc bằng ngữ điệu giận dữ, “thế Micheal
Starwedder liên quan gì trong chuyện này?”

“Ông ta vào nhà - thấy em đứng đó,” Laura nói. “Em đang cầm… súng

trong tay… rồi…”

“Trời đất ơi!” Farrar hoảng hốt lùi lại, “Thế rồi em thuyết phục được ông

ta…”

“Chính ông ta thuyết phục em đấy chứ,” Laura buồn bã nói, bước về phía

Farrar. “Julian…”

Hai tay Laura sắp sửa tạo thành vòng quanh cổ Farrar, nhưng ông ta đã

khẽ đẩy ra. “Tôi nói rồi, tôi sẽ làm hết sức mình,” ông ta nói cứng. “Đừng
nghĩ tôi sẽ khác, có điều…”

Laura nhìn ông ta nói khẽ, “Ông thay đổi mất rồi.”
“Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng giờ thì khó mà có cảm giác như trước được.”

Farrar tuyệt vọng thú nhận. “Việc vừa xảy ra… tôi không còn cảm giác như
trước.”

“Em thì vẫn thế,” Laura khẳng định. “Ít nhất là còn nghĩ được như thế, dù

cho ông đã làm gì đi nữa, Julian, em vẫn thế.”

“Giờ gạt bỏ chuyện tình cảm sang một bên đi đã,” Farrar nói. “Ta phải đối

diện với sự thực.”

Laura nhìn ông ta. “Em biết. Em… em đã nói với Starwedder rằng… ông

biết mà… rằng chính em đã ra tay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.