VỊ KHÁCH KHÔNG MỜI - Trang 87

17

Bà Warwick im lặng một lúc rồi nói rõ ràng từng chữ, “Tôi hỏi ông câu này,
ông Starkwedder. Ông có cho rằng khi sinh ra ai đó thì người ta cũng có
quyền lấy đi mạng sống đó hay không?”

Starkwedder bước qua bước lại trong phòng, suy nghĩ về câu hỏi này.

Cuối cùng ông ta nói, “Đã có nhiều bà mẹ giết con mình rồi. Nhưng lý do
thường là bẩn thỉu - tiền bảo hiểm - hoặc là họ đã có hai hay ba đứa rồi,
không muốn có thêm nữa.” Ông ta quay lại nhìn bà hỏi nhanh, “Richard chết
đi có giúp bà về tài chính hay không?”

“Không, không có,” bà Warwick đáp.
Starkwedder phẩy tay. “Bà thứ lỗi cho tôi nói thẳng…” ông ta liền bị bà

Warwick - vốn đã đầy vẻ thô lỗ trong giọng nói - cướp lời, “Ông có hiểu tôi
đang nói gì với ông không thế?”

“Có, tôi hiểu,” ông ta đáp. “Bà đang nói với tôi là mẹ giết con là một khả

năng.” Ông ta bước tới sofa, tì xuống nói tiếp, “Bà đang nói cụ thể là có khả
năng là chính bà giết con trai.” Ông ta dừng lại, nhìn bà già. “Đó là giả thuyết
hay đó là sự thực?”

“Tôi không thú nhận điều gì cả,” bà Warwick đáp. “Đơn giản là tôi cho

ông thấy một quan điểm thôi. Một khả năng phải đối mặt vì tôi không còn
sống lâu trên đời này nữa. Và trong trường hợp đó, tôi muốn ông giữ cái này
và sử dụng nó.” Bà lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì, đưa cho ông ta.

Starkwedder cầm chiếc phong bì, nhưng nói thêm, “Thế cũng tốt, nhưng

tôi không có mặt ở đây nữa, tôi sẽ về Abadan làm việc như cũ.”

Bà Warwick phẩy tay, rõ ràng là coi chuyện đó chẳng vào đâu, “Ông đâu

có cách ly với thế giới văn minh,” bà ta nhắc nhở. “Sẽ có báo cho ông đọc,
đài cho ông nghe, kể cả ở Abadan.”

“Ồ, phải, quả là chúng tôi cũng được văn minh tới thăm.”
“Thế thì ông cứ giữ phong bì đó. Ông có thấy tên người nhận chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.