VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 113

Tiếng cười của Cole bắt được sự chú ý của anh lần nữa. Có lẽ Harrison có
thể chỉ tung nắm đấm vào gương mặt người anh trái đáng ghét đó và, hy
vọng rằng, sẽ làm vỡ vài cái xương. Có tổn hại gì với điều đó đâu cơ chứ?
Harrison phải cố hết sức để từ bỏ thôi thúc đó. Lý trí đã thắng thế. Mary
Rose chắc chắn sẽ suy sụp nếu anh đập cho địa ngục văng ra khỏi anh trai
cô. Cô cũng sẽ nhận ra là anh có thể tự chăm sóc chính mình.

Chúa ơi, anh ghét sự lừa dối quá đi, và ngay giây phút này, anh ghét Cole
Clayborne cũng nồng nhiệt y như thế. Harrison đã có đủ cơn tam bành khó
ưa của MacHugh rồi. Anh để cho con ngựa giống thắng. Anh buông dây
cương và đi qua bãi quây. MacHugh buột ra một tiếng khịt mũi rõ ro khác,
dậm chân đôi chút rồi đi theo anh.

Con ngựa chạy nước kiệu vào trong trung tâm của vành đai và đứng yên như
tượng đá trong khi Harrison cởi bộ yên khỏi nó.

“Nếu mày nhảy qua hàng rào, MacHugh, mày sẽ tự chịu trách nhiệm với
chính mình đấy. Mày có hiểu điều đó không hả?”

“Harrison, hãy đến gặp Travis nào,” Mary Rose gọi.

“Kiểu tên gì mà lại là Harrison nhỉ?” Travis hỏi với một giọng đủ lớn cho
Harrison nghe thấy.

“Một cái tên gia đình,” Harrison đáp lại. Anh đã vắt bộ yên cương và cái
mền trên hàng rào, đóng cánh cổng phía sau anh, và đi đến để gặp người anh
trai trẻ nhất của Mary Rose.

“Kiểu tên gì mà lại là Travis nhỉ? Irish chăng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.