VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 125

“Đức ngài William Elliott,” anh trả lời. “Tuy vậy, tôi đã xin nghỉ phép.”

“Vậy ông ta cũng có một tước vị,” Douglas bình phẩm.

Harrison đồng ý với một cái gật đầu nhưng không đi vào chi tiết. Và cứ thế,
cuộc hỏi cung tiếp tục liên tu bất tận. Harrison thỉnh thoảng đưa ra một câu
trả lời lảng tránh thiếu rõ ràng hoặc thận trọng đi chệch ra ngoài vấn đề đang
bàn chỉ để tìm ra xem liệu người anh trai có sẽ mang anh trở về với câu hỏi
mà họ muốn hỏi hay không. Thật lạ lùng và đáng kinh ngạc với anh rằng,
Travis, người anh trai trẻ nhất, chứng tỏ là kẻ gan lì tuyệt đỉnh. Anh ta cũng
rất có kỹ năng phân tích nữa.

Anh ta có thể trở thành một luật sư cừ.

“Tại sao cậu không ở lại trong States?” Travis hỏi.

“States?” Harrison lập lại, không chắc chắn anh hiểu câu hỏi.

“Montana không phải là một bang,” Douglas giải thích.

“Phải,” Harrison nói. “Tôi đã quên sự kiện đó. Anh không tin vùng lãnh thổ
sẽ sớm trở thành một bang sao?”

“Điều đó chỉ là vấn đề thời gian,” Douglas bảo anh.

Anh ta định giải nghĩa xa hơn chủ đề lập bang, nhưng Travis cắt ngang,
“Thế tại sao cậu lại đến đây?”

Họ lại đi đủ một vòng lần nữa. Harrison vừa vặn dấu được nụ cười của
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.