VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 126

“Tôi muốn nhìn thấy vùng đất. Tôi tin là mình đã đề cập đến chuyện ấy rồi,
Travis.”

“Làm ơn đừng quấy rầy anh ấy.” Mary Rose nài nỉ. Rồi cô nghiêng người tới
trước, chống khuỷu tay trên bàn, đặt cằm vào lòng bàn tay, và mỉm cười với
Harrison.

“Anh nghĩ gì về nhà của chúng tôi?” Cô hỏi.

Harrison quan sát Adam trong lúc anh trả lời câu hỏi. Người anh trai lớn
nhất đã không nói một từ trong một một lúc rồi. Trông ông ta gần như đã
ngủ, và Harison bắt đầu nghĩ ông ta thậm chí không chú ý đến cuộc trò
chuyện. Tuy vậy, ngay giây phút em gái ông đặt khuỷu tay trên bàn, ông
chầm chậm vươn tay ra và chạm vào cánh tay cô. Đó là một lời nhắc nhở
khéo léo. Mary Rose theo bản năng quay nhìn anh trai và hiểu ra những gì
ông muốn. Adam không giải thích. Harrison biết ông không muốn thu hút
bất kỳ sự chú ý nào đến sự thiếu sót trong cách cư xử của cô. Tuy vậy ông
hẳn đã tạo một áp lực nhỏ trên cánh tay cô bởi vì cô lập tức vươn thẳng
người trong ghế và đặt đôi bàn tay trong lòng.

Rồi cô mỉm cười với Adam. Ông ta nháy mắt với cô.

Harrison giả vờ như không nhận thấy những gì vừa xảy ra.

Anh di chuyển chiếc tách của anh từ một chỗ trên bàn đến một chỗ khác và
đổi chỗ của anh trong chiếc ghế dựa.

“Nhà của cô rất đẹp,” Anh nhận xét.

“Cậu chưa thấy hết cả căn nhà mà.” Douglas phản đối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.