VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 131

Harrison không biết anh nên rút ra kết luận gì với nhận xét kỳ quặc đó. Anh
quyết định không hỏi. Anh sẽ tiết kiệm những câu hỏi của anh cho những
vấn đề quan trọng hơn.

“Cô bao nhiêu tuổi khi bắt đầu những bài học của mình?” Anh hỏi Mary
Rose.

Cô không chắc chắn. Cô quay sang Adam để tìm hiểu. “Con bé lên sáu.”
Ông trả lời.

“Tôi học khi lên bảy.” Harrison nói.

“Anh chơi piano ư?” Mary Rose có vẻ xúc động với ý tưởng đó.

“Vâng.”

“Dĩ nhiên cậu ta chơi piano rồi.” Cole nhạo báng. “Cậu ta không thể đánh
nhau hay bắn súng, nhưng, vì Chúa, cậu ta có thể chơi piano. Chà, chơi
piano sẽ không giữ cậu sống sót nổi ở ngoài đây đâu.”

“Cậu ta có thể chơi piano trong quán rươụ của Billie,” Douglas nói.

“Và để cho bản thân bị bắn vào lưng như người gần đây nhất à?” Travis cãi.

“Tại sao anh ta bị bắn?” Harrison hỏi bất chấp quyết định của anh về việc
không hỏi han trừ phi câu trả lời đem lại cho anh thông tin về gia đình.

“Kẻ nào đó không thích thứ anh ta đang chơi.” Cole bảo anh.

Harrison gật đầu. “Tôi hiểu.” anh nói, dù thật sự anh chẳng hiểu chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.