VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 132

“Tại sao cậu học chơi piano? Điều đó có vẻ thật khác thường đối với tôi,”
Cole nói.

“Đó là một phần trong sự giáo dục của tôi,” Harrison giải thích. Anh không
bị xúc phạm trước thái độ của Cole. Thật ra anh còn có một chút thích thú.
Người anh trai dường như nghĩ rằng chơi piano là thứ đàn ông không làm.

“Vậy thì anh được giáo dục cực kỳ ác liệt đấy,” Cole nói. “Con gái mới chơi
Piano. Không phải con trai. Cha cậu chưa từng đưa cậu ra ngoài và dạy cậu
cách sử dụng nắm đấm à?”

“Không,” Harrison trả lời. “Cha anh đã làm thế à?”

Cole định trả lời câu hỏi, rồi đổi ý. Anh ta ngả người vào lưng ghế và nhún
vai.

“Anh đã bao giờ nghe về Chopin hay Mozart chưa Cole? Họ là những nhà
soạn nhạc,” Harrison nói. “Họ sáng tác nhạc và chơi nó… trên piano.”

Cole nhún vai lần nữa. Hiển nhiên anh ta không bị dao động trước sự tranh
luận của Harrison. Harrison quyết định thay đổi chủ đề. “Các vị đã có được
đồ gốm sứ này ở đâu thế?”

“Chỉ có sáu chiếc tách thôi, và hai cái không đồng bộ. Chúng tôi thậm chí
còn không có dĩa lót. Tôi đã mua những chiếc tách ở St. Louis để Mary Rose
làm tiệc trà.”

“Khi ấy tôi trẻ hơn nhiều,” Cô nói. “Phục vụ trà là một phần trong sự giáo
dục của tôi.”

“Và ai đã dạy cô?” Harrison hỏi, mỉm cười với hình ảnh Mary Rose khi là
một cô gái nhỏ đang học để trở thành một quý cô đúng mực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.