quanh đây thậm chí không nhìn vào bên trong thư viện của chúng tôi, và
chắc chắn họ không hỏi mượn bất kỳ cuốn sách nào. Adam sẽ cho phép họ,
nhưng có vẻ như họ không có thời gian, hoặc sự hứng thú.”
“Các vị có đọc những quyển sách trong thư viện của mình không?” Harrison
hỏi.
“Tất nhiên chúng tôi có.” Cole nói.
“Travis quên đề cập rằng phần lớn hàng xóm của chúng tôi không biết đọc,
và đó là lý do vì sao họ đã không hỏi mượn bất kỳ quyển sách nào,” Mary
Rose nói. Harrison gật đầu trước khi quay lại với Travis. “Anh hỏi tôi liệu
có nghĩ anh phóng đại hay không,” anh nhắc người anh trai. “Với tiêu chuẩn
nào? Của anh hay của tôi? Nếu anh chất đầy nhà anh bằng những vật báu
nhằm mục đích gây ấn tượng với người khác, thì không, theo quan điểm của
tôi, anh đã không phóng đại lên bất kỳ tiêu chuẩn nào. Nhưng các anh đã
không bắt đầu với mục tiêu đó trong đầu, đúng không?”
“Sao cậu biết chúng tôi không như thế?” Cole hỏi.
“Suy luận đơn giản thôi mà.” Harrison đáp. “Cây đàn piano không ở trong
phòng khách để phủ đầy bụi và để ngắm. Các anh đã mua nó với ý định rèn
luyện em gái mình. Các anh đã có thể dùng tiền đó để mua những thứ khác,
nhưng các anh đã chọn cây đàn piano thay vì thế. Tất cả các anh đều muốn
em gái mình có được sự hiểu biết về âm nhạc, và điều đó cho tôi biết các
anh hiểu và đánh giá cao sự giáo dục trong mọi hình thái. Việc thú nhận các
anh đã đọc những cuốn sách trong thư viện là một dấu chỉ khác. Đối với việc
tinh tế hay có văn hoá, chà, tôi nghĩ có lẽ các anh tinh tế vượt xa hơn nhiều
các anh muốn người ta tin. Không nghi ngờ gì, tất cả các anh đều học hành
rất tốt. Những tiêu đề sách mà các anh chọn để đọc đã nói với tôi điều đó.”