VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 135

“Không ai trong chúng tôi từng đi đến trường đại học như cậu.” Douglas chỉ
ra.

“Việc đi đến trường đại học chỉ là một con đường tìm kiếm kiến thức. Có
những con đường khác. Một tấm bằng không bảo đảm đẩy lùi được sự ngu
dốt. Một vài bạn đồng sự của tôi đã chứng minh điều đó.”

“Cậu đang khen ngợi chúng tôi, phải không?” Travis hỏi.

“Phải, tôi tin rằng tôi đã làm.”

Mary Rose thở dài đủ lớn để mọi người đều có thể nghe thấy. Harrison quay
sang để mỉm cười với cô. Cô ngay lập tức mỉm cười đáp lại.

“Cây đàn piano là vật phẩm ưa thích của tôi,” Cô nói. “Anh có thứ đặc biệt
nào ở quê nhà mà anh ghét phải bỏ lại không?”

“Những cuốn sách của tôi.” Harrison trả lời.

Adam gật đầu. “Tôi cũng yêu thích những cuốn sách của tôi,” Ông thú nhận.
“Có vẻ như chúng ta có một sở thích chung.” Harrison hài lòng là người anh
lớn nhất một lần nữa tham gia cuộc trò chuyện. Adam đã chứng tỏ là một
người đàn ông cực kín kín đáo, và do đó ông ấy khó hiểu nhất. Harrison
muốn kéo ông ra ngoài để anh có thể tìm hiểu nhiều hơn về ông, nhưng anh
biết mình sẽ phải hành động thận trọng.

“Tôi nhận ra tính trầm mặc mà ông đã sắp đặt trong thư viện của ông,” Anh
nhận xét.

“Đó là gì?” Travis hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.