VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 137

“Chà, sao em không tiến lên và kể với cậu ta mọi thứ nhỉ?” Cole hỏi. Trông
như thể anh ta muốn bóp cổ em gái.

Cô không quan tâm đến cái trừng mắt hay tông giọng cáu kỉnh của anh ta.
“Anh thật là thô lỗ đáng kinh hoàng tối nay đấy,” Cô nói. “Anh biết tốt hơn
mà, Cole. Harrison là khách của chúng ta. Vui lòng giữ điều đó trong đầu
anh nhé.”

“Anh không cần em chỉ bảo anh cách hành động hoặc nói năng gì sất,
Sidney. Tại sao em không giữ điều đó trong đầu em hả?”

Cô buột ra một tiếng thở hổn hển. “Anh thật là không thể chịu đựng nổi.” Cô
thì thầm. Harrison không chắc điều gì vừa xảy ra. Mary Rose đã nổi giận với
anh trai cô, và nếu như cái trừng mắt có thể giết người, Cole hẳn đã đổ sụm
trên ghế của anh ta vào lúc này rồi. Tuy vậy, nguyên do khiến cô nổi giận
chẳng có ý nghĩa gì. Việc gọi cô bằng một cái tên đàn ông dường như chính
là nguyên nhân, nhưng anh không hình dung là tại sao.

Sự hiếu kỳ khiến anh khỏi. “Anh vừa gọi em gái mình là Sidney à?”

“Tôi đã,” Cole cáu kỉnh.

“Tại sao?”

“Bởi vì con bé đang hành động hơi quá trịch thượng một chút.”

“Cô ấy đã làm thế sao?”

“Nghe này, Harrison. Ở ngoài đây, rất nguy hiểm khi hỏi những câu hỏi đấy.
Cậu nên nhớ điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.