VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 139

“Anh được sinh ra ở Africa à?” Harrison hỏi.

“Không, tôi được sinh ra trong cảnh nô lệ dưới miền Nam, nhưng ngay khi
tôi đủ lớn để ngồi vững và lắng nghe, mẹ và cha tôi đã kể cho tôi những câu
chuyện tuyệt vời về tổ tiên của mình và những ngôi làng quê hương của họ.
Tôi rất muốn nhìn thấy vùng đất đó trước khi tôi chết.”

“Nếu nó vẫn còn ở đó.” Cole xen vào. “Những ngôi làng đã bị thiêu rụi rồi.”

“Phải, ‘nếu’.” Adam đồng ý.

“Anh sẽ không đi đến Africa.” Douglas nói. “Anh không bao giờ đi đâu
hết.”

“Tôi nghĩ anh sẽ thích Scotland,” Harrison dự đoán, mang chủ đề về lại với
những gì Adam muốn anh nói đến. “Có nhiều sự tương đồng giữa thung
lũng này và những vùng đất cao nguyên.”

“Kể với tôi về nhà của anh đi.” Travis nói. Harrison đã làm như anh được
yêu cầu. Anh trải qua thêm năm hoặc mười phút nữa để nói về đất đai và các
điền sản. và kết thúc bằng câu nói, “Giường của cha tôi luôn ở trước cửa sổ
để ông ấy có thể nhìn ra đất đai của mình. Ông ấy rất mãn nguyện.”

Anh kềm chế bản thân không nói nhiều hơn. “Tôi xin lỗi đã dông dài. Các
anh hẳn đã khám phá ra vào lúc này rồi, rằng thật nguy hiểm khi yêu cầu
một người Cao Nguyên kể về quê hương của anh ta. Anh ta sẽ quấy rầy các
anh trong nhiều giờ.”

“Cậu không đang quấy rầy,” Cole nói.

“Cậu thật giỏi hùng biện.” Adam cam đoan với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.