VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 197

“Đến quán rượu.”

“Cô không đang nghĩ đến việc đi vào bên trong đấy chứ, đúng không nào?”

“Nếu tôi phải làm như thế, tôi sẽ làm,” Cô nói. “Tôi phải dừng điều này lại.”

Họ chạy xuống lối đi bộ. Dooley nhanh chóng hụt hơi. “Hãy để tôi tìm kiếm
các anh của cô, Miss Mary,” ông lão nài nỉ giữa sự hổn hển. “Cô hãy đợi ở
ngay chỗ này nhé.” Mary Rose nghĩ sẽ khôn ngoan nếu tìm kiếm vài sự trợ
giúp. Cô đồng ý đợi và chỉ mới vừa ngồi xuống trên một băng ghế đặt bên
ngoài kho hàng khi Bickley và đội quân cuat hắn khệnh khạng đi ra. Những
con ngựa của họ đang đợi, dây cương cột quanh cột trụ phía trước quán
rượu.

Cô không dám liều đợi thêm chút nào nữa. Cô cầu xin Chúa những người
đàn ông chưa chếch choáng hơi men. Cô không quen Bickley nhưng cô đã
nghe những câu chuyện về hắn, và không gì trong số chúng đáng để lập lại.
Vẻ bên ngoài của hắn xứng với mọi mảnh kinh tởm về tính cách của hắn.
Hắn có mái tóc màu nâu, dài, bết thành dải và đôi mắt nhỏ sáng quắc. Hắn
trông giống một tên trộm hèn hạ, cô nhủ thầm, và từ tất cả những sự tương
đồng, hắn chính xác đúng là như thế. Bickley chỉ cao hơn năm feet một đôi
inchs. Adam đã nói hắn là một gã nhỏ bé cố tỏ ra to lớn.

“Bickley? Tôi có thể có vài lời với ông không?”

Mary Rose đứng trên góc của lối đi bộ và đợi người trưởng nhóm nhận ra
cô. Cô đã hy vọng hắn sẽ đơn độc đi đến với cô và bạn bè của hắn sẽ đợi bên
cạnh cửa của quán rượu.

Hắn quay người khi nghe giọng cô. Hắn trao cho cô một nụ cười toe toét,
chớp mắt chống lại ánh sáng, và thong dong đi về phía cô. Cô hối tiếc khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.