VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 198

thấy bạn bè của hắn cũng đi theo.

“Tôi có thể làm gì cho cô, Miss Mary?” Bickley chua lè với mùi rượu và mồ
hôi cũ. Cô không ngạc nhiên khi hắn biết tên cô. Chỉ có vài phụ nữ sống
trong Blue Belle đến nỗi tất cả đàn ông sống trong thị trấn và vùng lân cận
đều biết về họ. Cô thậm chí còn nổi tiếng vượt xa khỏi Hammond.

“Ông và đội của ông định đến Rặng Boar sao?”

“Đúng vậy, đó là nơi chúng tôi hướng đến. Chúng tôi sẽ đốt lửa để xua
người đàn bà điên ra trước khi mụ ta giết ai đó. Chúng tôi tôn trọng pháp
luật, và vì Blue Belle không có cảnh sát, tôi đoán nhiệm vụ của chúng tôi là
quan tâm đến các thứ quanh đây.”

“Tôi không thể hình dung tại sao ông lại nghĩ bất kỳ ai quanh đây là nhiệm
vụ của các ông,” Cô nói. “Ông sống ở Hammond, không phải Blue Belle.
Chúng tôi quan tâm đến những gì của chính mình ở đây.”

Cô muốn bảo hắn trở lại nơi hắn thuộc về và bắt đầu lưu tâm đến công việc
của chính hắn, nhưng cô đã không nói vì sợ cô sẽ gây hiềm khích khiến hắn
hành động liều lĩnh.

“Có một cảnh sát ở Hammond,” Hắn nói. “Ông ta không muốn sự giúp đỡ
của tôi. Các cư dân quanh đây sẽ … đánh giá cao hơn.”

Một trong những đồng bọn của hắn cười khúc khích. Mary Rose cố kiểm
soát cơn giận của mình. Cô lấy một hơi thở sâu rồi cố nói lý lẽ với những kẻ
đê tiện. “Chỉ mới ngày hôm qua, tôi đã đi lên rặng núi và có một cuộc thăm
viếng lâu với người phụ nữ đáng mến đó. Corrie không bị điên. Bà ấy xấu
hổ. Bà ấy không thích người lạ cố tọc mạch vào cuộc đời mình. Chẳng ai
thích điều đó hết. Corrie cũng giống như mọi người khác sống ở quanh Blue
Belle này thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.