VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 206

Harrison đã nghe thấy mọi từ. Anh không nói bất kỳ điều gì. Anh không cần
phải nói. Vẻ mặt của anh đã nói lên tất cả.

“Tại sao ông lại nói với Harrison? Cole bắn súng tốt hơn cơ mà.” Henry
nhận xét gần như lơ đãng. Ông đã nửa kéo Mary Rose đến gần đường để
ông có được một ví trí tốt hơn để quan sát cuộc chiến sắp nổ ra.

“Tôi đã nói với Harrison và Cole,” Dooley nói. “Nhưng tôi nghĩ Harrison
chiến hơn. Ông đã thấy cách cậu ta xử Bickley đấy thôi. Hơn nữa, Cole đã
nghe những gì tôi phải nói. Những kẻ đó có làm bất kỳ điều gì khác với cô
nữa không, Miss Mary?”

Cô trao cho Dooley một ánh mắt khiển trách. Nếu bè lũ của Bickley có làm
bất kỳ điều gì khác với cô, cô không có ý định kể với anh mõ làng của thị
trấn. Cô kéo người ra khỏi Henry và vượt qua Dooley trước khi họ nhận ra
cô đã đi mất.

“Giữ cô ấy,” Henry gọi theo. “Nếu có bắn nhau, cô ấy sẽ làm bản thân bị
chết khi cố can thiệp. Cô ấy vẫn còn choáng váng, Dooley. Ông có thể thấy
cô ấy như thế mà.”

Dooley ôm được ngang người cô và kéo cô trở lại đứng cạnh Henry.

“Tôi được cho là phải tìm những gì thế?” Ghost hỏi từ ngưỡng cửa. Henry
kiên nhẫn nhắc nhở công việc vặt của ông ấy là gì trong lúc Mary Rose dịch
lần lần đến góc phố lần nữa.

Cô không bao giờ rời sự chú ý khỏi Harrison. Anh đứng cách mười đến
mười lăm feet trước Cole và Travis. Các người anh trai bảo vệ phía sau cho
anh và đặt sự chú ý của họ trên những người đàn ông đang tiến đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.