VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 208

“Điều này hẳn sẽ hay ho đây.” Cole lè nhè. Mary Rose đột ngột ước cô có
khẩu súng của chính mình. Nếu nó vừa tay, cô chắc chắn sẽ bắn mọi người
trên đường, bao gồm cả các anh trai cô và Harrison. Cole thật sự trông như
thể đang rất thích thú. Cô sẽ bắn anh ấy trước.

Cô từ chối quan sát thêm chút nào nữa. Harrison đã biến mất trong giữa đám
những người đàn ông. Rồi những thân thể bắt đầu bay. Cô đã thấy đủ ác
mộng cho cả tuần. Cô quay người và đi vào bên trong quán rượu. Cô ngồi
xuống một trong những chiếc ghế gần cửa sổ nhưng từ chối ngay cả chỉ liếc
ra bên ngoài. Ghost đang đứng trước quầy rượu, uống một ly rượu. Khi nhận
ra cô, ông đặt chai rượu xuống, gãi đầu, và cố trông có vẻ bối rối thay vì tội
lỗi.

“Tôi được cho là phải tìm thứ gì, Miss Mary?”

“Đừng bận tâm, Ghost. Thưởng thức đồ uống của ông đi.”

“Nó tốt hơn hẳn rượu ủ của tôi.”

“Ông không muốn quan sát sự náo nhiệt như mọi người khác trong thị trấn
sao?”

“Tôi sắp sẵn sàng để quan sát rồi,” Ghost nói. Mary Rose nhắm mắt. Cô đau
ở khắp mọi nơi. Cô muốn khóc. Thánh Thần ơi, cô đã thật sự mong chờ
cuộc đi chơi hôm nay. Ôi chao, ít nhất mọi thứ không thể tệ hơn chút nào
được nữa. Cô tìm thấy đôi chút an ủi với sự tin tưởng đó.

Dù vậy, cô đã sai. Cô vẫn chưa trải qua hết sự thống khổ.

“Cô có thể ra ngoài bây giờ, Miss Mary. Cô thật sự không nên ở trong quán
rượu. Adam sẽ nghĩ gì?” Dooley hỏi từ ngưỡng cửa. “Ghost, ông không tìm
thấy…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.