VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 210

“Harrison đã bẻ gãy tay Bickley,” Mary Rose nói.

“Không, cậu ấy đã không làm thế. Cậu ấy chỉ xoắn vặn nó khác thường một
chút,” Henry bảo cô. “Douglas đã kéo tất cả bọn chúng vào trong kho hàng
trong lúc Morrison đi kiếm dây thừng.”

“Sao thế?” Dooley hỏi. “Chúng ta sẽ treo cổ một số à?”

“Không.” Henry đáp. “Một số người dân sẽ kéo chúng trở về Hammond.
Cảnh sát ở đó sẽ nhốt chúng lại.”

“Có bác sĩ nào quanh đây mà chúng ta có thể đưa Mary Rose đến không?”
Harrison hỏi.

Cole lắc đầu. “Người gần nhất sống ở Hammond.”

“Nó quá xa,” Travis xen vào. “Chúng ta hãy mang con bé đến nhà Morrison.
Bà Morrison sẽ chăm sóc cho con bé.”

“Em muốn về nhà.”

“Một lúc thôi,” Cole hứa. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh em gái. Khẽ thì
thầm, anh hỏi, “Tại sao em không nhìn bọn anh thế?”

“Em không muốn,” Cô trả lời. “Em muốn về nhà. Ngay.”

“Em giận bọn anh sao?”

Cô gật đầu, rồi lập tức nhăn mặt với cơn đau do sự chuyển động gây nên. Cô
lẽ ra không nên ngồi xuống, cô nhận ra. Cô đã cứng đờ hết cả người. Cô
thậm chí còn không chắc chân cô có thể hoạt động được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.