VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 229

“Em sẽ nhìn anh chứ?”

“Em đã sẵn sàng rồi,” Cô nói, “Hứa với em vài thứ trước.”

“Đó là gì?”

“Đừng có mắc thêm bất kỳ lời nguyền nào nữa. Hãy là người mà em đã nghĩ
anh là, được không?”

“Anh không mắc lời nguyền nào hết, Mary Rose, và anh sẽ phải đoán ra em
nghĩ anh là gì trước khi anh có thể dàn xếp với em.”

Cô tin điều đó đủ công bằng. Cuối cùng cô quay nhìn anh. Cô nhanh chóng
ước chi cô đã không bận tâm. Harrison trông có vẻ bị giật mình, nhưng chỉ
trong một hoặc hai giây. Rồi anh trao cho cô một nụ cười toe toét ngớ ngẩn
tương tự Cole đã làm chỉ vài phút trước.

Anh giải thích hành vi của mình trước khi cô có thể hỏi. “Em có phần nhắc
anh nhớ đến Ghost.”

“Tệ thế ư?” Cô thì thầm.

Anh cố sắp xếp những lọn tóc loăn xoăn của cô. Có vẻ như chúng ở mọi nơi.
Cô với tay để giúp anh. “Em không trông giống như thế này trong thị trấn
sao? Anh có cười vào lúc ấy đâu?”

“Anh đã bị lật nhào trong thị trấn. Bây giờ anh không bị nữa. Hơn nữa, tóc
em…”

“Có chuyện gì với tóc em sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.