VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 239

Clive đã ngang đường đến các bậc cấp dẫn đến hiên trước.

Mary Rose gõ cửa rồi cố mở nó. Nó không hề nhúc nhích.

“Eleanor, tôi về nhà rồi đây. Làm ơn mở cửa ra đi.” Cô gọi.

“Đúng là Mary Rose rồi.”

Cô nghe tiếng then cài khua lách cách khi nó được mở. Cô mở cửa rồi trèo
vào trong. Trước khi bất kỳ ai có thể nhìn được phía bên trong, cô đã đóng
cánh cửa lại phía sau. Có một khe hở giữa tấm màn đủ để ánh sáng xuyên
vào bên trong chiếc xe khách. Mary Rose nhìn Eleanor và ngay lập tức cảm
thấy tràn ngập tội lỗi về tất cả những câu chuyện đã từng kể về cô ấy. Người
bạn cùng phòng cũ của cô trông có vẻ thật kinh hoàng. Cô ấy cuộn tròn
trong một góc xe và run rẩy thấy rõ vì sợ hãi. Nước mắt chảy thành dòng
trên gương mặt cô ấy.

Mary Rose ngồi xuống trên băng ghế đối diện và bắt đầu nghiêng tới trước
để nắm tay cô ấy. Rồi cô nhận ra khẩu súng. Eleanor đang giữ nó trên lòng
mình. Nòng súng chỉa thẳng vào Mary Rose.

Cô ấy đã không cảnh báo. Chỉ lo sợ. Eleanor đang nhìn vào cô, nhưng Mary
Rose không nghĩ là cô ấy thật sự nhìn thấy cô.

“Bạn đã có khẩu súng khi nào thế?” Cô hỏi.

“Tuần trước.”

“Bạn có biết cách sử dụng nó không?”

“Vẫn chưa. Tôi sẽ học.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.