VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 309

chấp nhận anh như một người bình đẳng sao? Hay tất cả chỉ là một sự đền
đáp cho sự tử tế của ông ấy?

Harrison không có câu trả lời. Anh biết anh hàm ơn Elliott vì đã chăm sóc
cha mình; Vâng, dĩ nhiên anh có. Ông là người duy nhất không quay lưng
lại với bạn mình trong khi mọi người khác ở Luân Đôn đã làm. Ông đã cho
họ tiền và tiếp quản việc thanh toán các khoản thuế, và khi việc săn sóc bệnh
nhân liên tục trở thành điều bắt buộc, anh thấy rằng họ đã có nhân viên tốt
nhất sẵn sàng. Nhờ lòng quảng đại của ông, cả cha anh lẫn anh đều không
phải chịu cảnh túng thiếu. Elliott thậm chí đã tài trợ cho việc học của
Harrison.

Anh đã nợ Elliott một món nợ khổng lồ, và vì danh dự, anh sẽ dành cả cuộc
đời để báo đáp. Harrison không trốn tránh trách nhiệm của mình. Và anh
chắc chắn sẽ không bao giờ có thể đòi hỏi thêm gì nữa ... ngay cả hạnh phúc.
Mary Rose. Chúa ơi, làm thế nào cô đã khiến anh suy nghĩ về những điều
không bao giờ có thể. Anh đã yêu cô, và anh hoàn toàn không có ai để đổ lỗi
ngoài chính bản thân mình. Anh biết rõ là không được phép dính líu, và anh
đã làm chính xác điều đó.

Elliott đã lập những kế hoạch cho con gái mình trong vòng một tháng sau
khi sinh. Harrison không phải là một phần trong tương lai của cô, và anh
biết rằng khi họ trở về Anh, không điều gì có thể thay đổi.

Địa vị đã ngăn anh không được yêu cầu bàn tay cô trong hôn nhân. Anh
cũng không xứng đáng và cũng chẳng đủ bảo đảm về tài chính để trao tặng
cô tên họ của anh.

Anh không muốn nghĩ về tương lai. Anh quyết định sẽ đón nhận thời gian
anh có được với Mary Rose, để anh có thể nhấm nháp những kí ức ấy trong
những đêm trường lạnh giá phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.