nút, cô cảm thấy ấm áp trở lại. Cái áo sơ mi thật to lớn trên cô, dĩ nhiên, và
bao phủ gần hết đùi cô.
"Cảm ơn anh."
Anh lờ đi sự biết ơn của cô. Anh ngồi xuống đối diện với cô qua ngọn lửa ở
giữa họ và nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cô ngồi xuống, gập chân cô theo
cách của anh, bao phủ chúng bằng chăn, và nhặt cái áo của cô lên giữ nó gần
lửa để hong khô.
"Em không thể không nhận ra anh đang trừng mắt với em, giọng nói của anh
cũng là thứ rất đáng sợ. Em đã làm gì xúc phạm anh sao?"
Cái nhìn anh trao cho cô khiến ngón chân cô cuộn lại. Cháy xém không phải
là mô tả thích đáng.
"Anh không phải là một trong những người anh của em."
"Em không nghĩ anh là như vậy." Cô nghĩ rằng cô đang nghe có vẻ hợp lý.
Anh nghĩ cô ngốc đặc như một tảng đá. "Anh sẽ không thể chịu được nhiều
thêm nữa."
"Nhiều thêm gì cơ? Vì Chúa, anh chưa bao giờ phải ngủ ngoài trời à? Anh
chưa bao giờ bị mắc kẹt trong một cơn bão trước đây sao? Em không thể
giúp được nếu anh cảm thấy không thoải mái."
Anh tháo nút áo sơ mi, cởi nó ra, và sau đó giơ lên gần ngọn lửa.
"Anh cực kỳ thoải mái."
“Anh có định cởi quần không?”