VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 52

thứ chất lỏng màu hổ phách vòng quanh chiếc ly và cố trông như thể đang
nghiền ngẫm về điều gì đó.

Anh nghe những lời thì thầm, rồi tiếng bước chân kéo lê băng qua sàn gỗ.
Bàn tay của Harrison tìm đến khẩu súng theo bản năng. Anh đẩy áo khoác ra
và đặt tay trên báng súng. Anh kềm bản thân không kéo nó ra, rồi nhận ra
rằng điều anh đã làm theo bản năng thật sự là thứ nên làm nếu anh tiếp tục
trò bịp thù địch của mình.

“Mister, anh mới đến thị trấn à?” Harrison từ từ nhấc ánh mắt lên. Người
đàn ông hỏi câu hỏi ngớ ngẩn ấy rõ ràng đã được những người khác cử đi.
Ông ta không có vũ khí. Ông ta cũng đã già, có lẽ khoảng năm mươi, với làn
da sạm nắng, rỗ hoa; ông ta là kẻ thô kệch nhất mà Harrison từng chạm mặt.
Đôi mắt nâu, lé xẹ, có kích thước của những viên bi hoàn toàn lạc lõng trên
gương mặt tròn; đặc điểm duy nhất mà bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra ngay là cái
mũi như củ khoai tây khổng lồ. Cái mũi đó, theo đánh giá của Harrison, thực
sự gây chú ý nhiều hơn.

“Ai muốn biết?” Anh hỏi, ép giọng mình thiếu thân thiện nhất có thể.

Mũi-Khoai-Tây mỉm cười. “Tên tôi là Dooley,” Ông ta thông báo. “Có
phiền không nếu tôi ngồi một lát?”

Harrison không trả lời câu hỏi. Anh đơn giản là nhìn chằm chằm vào người
đàn ông và đợi xem ông ta sẽ làm gì.

Dooley coi sự im lặng của anh là đồng ý, kéo ra một cái ghế, và ngồi xuống
đối diện với Harrison. “Anh vào thị trấn tìm người nào đó à?”

Harrison lắc đầu. Dooley quay lại với khán giả của họ. “Anh ta không đang
tìm kiếm ai hết,” Ông ta la lớn. “Billie, kiếm cho tôi một cái ly. Tôi có thể
uống một chút, nếu người lạ này muốn chia sẻ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.