VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 703

"Con đã làm phiền ngài sao, thưa cha?"

"Không, tất nhiên là không," ông trả lời. "Ta đang suy nghĩ về điều khác,
con yêu," ông nói thêm. "Cao Nguyên thật đẹp. Harrison nói đúng về điều
đó.”

"Con muốn xem nhà của anh ấy trước khi con trở lại Montana. Liệu có đủ
thời gian không?” Cô hướng câu hỏi cuối cùng về chồng mình. Anh gật
đầu.

"Chúng ta sẽ dành thời gian."

"Chuyện vớ vẩn gì về việc rời đi thế này?" Lillian lắp bắp. "Victoria, đây là
nhà của cháu."

"Ngừng việc bắt bẻ cô ấy đi, Lillian. Con gái tôi cần thời gian để ... ổn
định."

Elliott trao cho em gái của mình một cái nhìn nghiêm khắc. Bà ngay lập tức
ngậm miệng lại.

Mary Rose có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong bầu không khí, nhưng
cô không hề biết nguyên nhân gây ra sự thay đổi này là gì. Cha cô và Cô của
cô đều có vẻ buồn bã về điều gì đó.

Mary Rose cảm thấy cần phải xin lỗi. Cô đoán là cô sẽ phải tìm ra cô nên
làm điều gì trước. Cô biết bằng cách nào đó cô chịu trách nhiệm về sự im
lặng đột ngột và những cái cau mày nhanh chóng của họ.

Cô gần như đã buột ra một tiếng thở dài thất vọng lớn nhưng đã kềm chế
bản thân kịp thời. Cô không muốn bị Cô của cô chỉ trích lần nữa, và do đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.