VÌ SAO ÔNG ACKROYD CHẾT - Trang 22

ông ấy cám ơn tôi. Tôi nghĩ rằng thế nào rồi ông Ackroyd cũng đi đến nhà
trọ để tìm Ralph, nhưng ông ấy không thể nào tìm thấy đâu.
- Sao lại không?
- Lúc trở về nhà, tôi có đi qua khu rừng nhỏ ở Fernly Park và bỗng nhiên
nghe thấy tiếng người nói chuyện. Một trong những giọng nói là của Ralph
Paton, tôi nhận ra được ngay. Giọng thứ hai là của một cô gái - và tất nhiên
là tôi không muốn tò mò nghe trộm câu chuyện của họ rồi.
- Chị mà lại không muốn nghe à? - Tôi mỉm cười ngắt lời Caroline.
- Tôi không thể nghe được - Bà chị vẫn say sưa nói mà không hề đoái hoài
tới câu hỏi của tôi - Cô gái nói điều gì đó và Ralph có vẻ như rất giận dữ:
Cô bé thân mến của anh, hắn cười gằn, đừng có điên mà làm điều đó. Ông
già của anh, khi chết đi, sẽ không cho anh một tí gì đâu. Ông ấy vẫn còn
giận anh, mà thực ra đã từ lâu nay rồi, cách đây vài năm rồi cơ. Chúng ta
bất lực rồi. Chúng ta phải có tiền, cô bé ạ. Anh sẽ trở nên giàu có khi ông
già đó chết và anh không muốn ông ấy thay đổi tờ di chúc của mình. Em cứ
để yên cho anh làm, đừng có đâm đầu vào mà làm hỏng việc của anh…
Ralph nói rõ ràng như vậy đấy. Đúng vào lúc ấy, tôi đạp phải một nhánh
cây khô; họ liền hạ thấp giọng xuống và bỏ đi ngay lập tức. Tôi rất mong
nghe được những gì mà cô gái sẽ nói. Tôi cho rằng đó là cô Flora, nhưng…
- Nhưng, cái nhưng của chị ở đây chẳng có ý nghĩa gì - Tôi tiếp lời
Caroline.
Tôi bỏ đi và quyết định đến nhà trọ để tìm Ralph. Tôi quen Ralph và hiểu
anh ấy hơn tất cả mọi người ở thị trấn này. Tôi đã quen mẹ Ralph trước khi
anh ta ra đời. Hơn nữa, tôi lại rất hiểu Ralph trong khi mọi người biết rất
mơ hồ về anh ta. Ralph không nghiện rượu như bà mẹ mình, nhưng anh ta
có một số nhược điểm trong tính cách. Tôi có thể làm gì để giúp Ralph bây
giờ? Tôi đã cho rằng mình có thể giúp được Ralph.
Đến khách sạn, những người ở đây nói với tôi rằng Ralph Paton vừa mới
về. Leo lên cầu thang, tới phòng của Ralph, tổi đẩy cửa bước vào.
- Ai đấy? À, bác sỹ Sheppard - Ralph đứng dậy chào tôi - Tôi rất sung
sướng được bác sĩ tới thăm.
Tôi bắt tay anh ta. Một nụ cười nở trên khuôn mặt buồn bã của Ralph.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.