VI THẦN - Trang 111

Cánh cổng màu son “Két ——” một tiếng mở ra, từ bên trong lộ ra

khuôn mặt lơ mơ buồn ngủ của lão quản gia: “Thiếu gia nhà ta phụng mệnh
tiến cung còn chưa về.”

Sau đó, cánh cổng bị đóng lại, khoen cửa bằng đồng đập vào cánh cửa,

phát ra tiếng vang “cộp cộp”.

Đỉnh đầu bị một thùng nước tuyết buốt giá tạt xuống.

Trăng giữa trời, treo một màu vàng trong trẻo lờn lợt dưới màn đêm

màu chàm trầm lắng, tựa như nụ cười tẻ nhạt bên khóe môi của con người
bạc tình. Bóng đêm dần dày, có cơn gió thổi vun vút vào căn phòng trên
con hẻm nhỏ không người, hất tung vạt áo, làn da lan tỏa một cơn lạnh khẽ
khàng. Người đi lại trên đường thưa dần, đã tối rồi, nếu không nhanh về
nhà, sư tử Hà Đông trong nhà sẽ cài chốt khóa cửa không cho vào phòng
đâu.

Thôi Minh Húc lê bước trên đường, từ hẻm nhỏ thanh vắng tĩnh lặng ở

thành Nam đến khu chợ đêm đèn đuốc rực sáng, dọc đường không thấy
kiệu của Tề Gia lướt ngang qua mình, bước chân kéo thành một hình chữ
“nhất” dài thật dài. Đã trễ thế này, còn đang trong cung… Hoàng đế triệu y
đến làm gì đây? Tâm tình nhộn nhạo kịch liệt lúc ban đầu được gió đêm
xoa dịu, ngờ vực như sợi dây leo quấn lấy sự mất mát ngày càng sâu càng
nhiều. Y càng không phải là trọng thần nắm giữ nửa giang sơn trong tay, đã
trễ thế này còn ở lại trong cung làm gì? Tề Gia có thể làm được gì? Suy đi
nghĩ lại cũng đoán không ra, thế là nghiên mực trong tay lại thêm trĩu nặng.

Phía trước xảy ra chuyện gì đó, tiếng kêu thét và tiếng khóc la rạch nát

thiên không mênh mông vô bờ, những chiếc đèn lồng bằng lụa đỏ xâu
thành chuỗi treo trên những giác ngói sáng như muốn thiêu đốt.

“Phiêu Phiêu ơi, Phiêu Phiêu của ta…” Một tiếng khóc cao ngất lọt

vào tai chọt cho Thôi Minh Húc chẳng biết đã ngao du đến cõi thần tiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.