VI THẦN - Trang 114

Tiếng nói chuyện bất chợt hạ thấp xuống, mấy chiếc mũ ô sa chau đầu

chen chúc nhau, rồi “Ầm ──” một tiếng tản ra, trên mặt người người kèm
theo nụ cười lạ lùng, giống như đám ruồi nhặng đang phân chia chiến lợi
phẩm.

Người hầu thân cận của hoàng đế là Linh công công ở ngoài điện vẫy

vẫy tay, Tề Gia chạy vội ra. Tiếng bàn tán xung quanh lại to lên, đầu tiên là
mấy tiến sĩ mới vào triều đặt câu hỏi: “Vị Tề đại nhân này lai lịch thế nào?”

Các cựu thần quanh đó đáp: “Tiểu Tề đại nhân thuộc Lễ bộ, là điểm

sáng trong mắt thánh giá.”

“Tiểu Tề… Là một tên quan quèn mà lại bận rộn hơn cả mấy các lão

sao?” Câu này đã hỏi trúng ý.

Lúc này buổi tảo triều đã tan từ lâu, những trọng thần thực thụ phụ

quốc trì triều đều đã tán đi không còn bao nhiêu, số còn lại không là đám
xúi giục không cách tiến bước thì cũng là mấy tên nhàn rỗi kém cỏi hoặc là
nhân vật bé nhỏ, ăn không ngồi rồi không có việc làm, có vót nhọn đầu
cũng không có cơ hội đợi lên như diều gặp gió, trái lại ân oán các bè cánh
trong triều đình thì nắm rõ như lòng bàn tay.

Mọi người một mặt bước khỏi đại điện mặt khác thì vừa lắc lư vừa bày

ra cái vẻ cậy mình nhiều tuổi: “Tiểu Tề chỉ có bệ hạ mới có thể gọi, nhớ
cho kĩ. Chúng ta phải gọi người ta là Tiểu Tề đại nhân, ngay cả Lục thừa
tướng còn kêu như thế, đừng gọi sai.”

“Được ân sủng lớn thế à?” Có người tặc lưỡi. Bạn đang �

“Ha, đối với chúng ta mà nói thì lớn như trời vậy, với người ta thì

không tính là chi. Ngự thư phòng là nơi thế nào? Là nơi mà bốn vị các lão,
Lục thừa tướng, Phương Tái Đạo đại nhân, Tần lão nguyên soái còn thêm
Cố thái phó thuở trước, những thần tử đắc lực như thế mới được vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.