VI THẦN - Trang 12

Sau đó nghe nói cái người tên Tề Gia kia mua một chức quan trong Lễ

bộ, trong thư viện bàn tán xôn xao. Thiên hạ đều biết, tham gia khoa cử vào
làm quan mới gọi là chân tài thực học chứ không phải đút lót cho gia đình
đế vương, vậy mới là chính thống. Cho dù ngoài ba kì thi mỗi năm, khi đại
xá vẫn tổ chức thêm những kì ân khoa, nhưng trong mắt người đời, vẫn
thấp hơn thi Hội một bậc. Huống chi dùng tiền để mua một cấp bậc nhàn
hạ, không quyền lại không thế, gặp người phải cúi đầu khom lưng, với quốc
với gia thì làm được gì? Chỉ được ánh hào quang bề ngoài mà thôi. Tên Tề
Gia chậm hiểu này, nếu không chỉ đích danh thì y cũng không biết mình bị
người ta châm chọc, tại nơi quan trường đầy hổ sói còn không bị ăn tươi
nuốt sống?

Trong thư viện có người không có ý tốt đánh cược rằng không quá nửa

tháng Tề Gia nhất định sẽ khóc lóc trốn về.

Thôi Minh Húc ở bên ngoài cửa sổ nghe được cảm thấy thú vị, đối với

cái tên Tề Gia này bất giác đã lưu nửa phần tâm.

Ngày hôm nay mới tính là gặp mặt, hóa ra đó là Tề Gia. Trên boong

thuyền có rất nhiều người vây quanh, Thôi Minh Húc ở ngoài đám đông
nhìn lơ đãng, nhìn bộ dạng đó, thật đúng là một kẻ ngu ngốc. Thân thể nhỏ
bé, cao ngang ngang hắn. Đôi mắt nhắm chặt, y phục ướt đẫm ngượng
ngùng dán sát cơ thể, nhưng nhìn cũng không gầy. Kim tỏa phiến, ngọc hồ
lô [9], các thứ trang sức khác nảy lên theo thân thể, rơi xuống boong
thuyền, vang lên tiếng leng keng leng keng, một người lớn như vậy, sao
phải sợ y mệnh không dài nuôi không lớn chứ? Buồn cười. Định đứng lên,
y vào quan trường đến bây giờ cũng hơn nửa năm rồi à? Chà, ngược lại vẫn
sống rất rất tốt. Y sớm phải bị đẩy xuống Ngọ Môn Quan khi đang làm việc
rồi chứ.

Trên đường hồi phủ, Thôi Minh Húc nhớ lại những chuyện liên quan

đến cái tên này. Người ngốc có phúc của người ngốc, cổ nhân nói rất có đạo
lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.