VI THẦN - Trang 127

Trong lòng Thôi Minh Húc đau thương, nhanh chân đuổi theo: “Tề

Gia…” Y còn chưa nói xong, những lời y muốn nói nhất còn chưa lên án
hắn, y không thể cứ như vậy mà bỏ hắn lại, không thể.

Dưới chân trơn ướt, đầu gối nặng nề đập xuống đất, Tề Gia tan biến

trong bóng cây loang lổ, không đuổi kịp.

Màn đêm thăm thẳm, mọi nhà đều đóng kín cửa, trong con hẻm nhỏ

im phăng phắc không tiếng động chỉ có tiếng bước chân gấp gáp của hai
người.

Thôi Minh Húc muốn hét gọi y lại, bầu không khí bốn bề quá yên tĩnh,

một chữ “Tề” mới ra khỏi miệng, đứa trẻ nhà nào đó vừa ra đời ở kế bên đã
“Oa ——” lên nỉ non, sau đó chó sủa gà gáy liên tiếp. Người bị đánh thức
mở cửa sổ quát mắng: “Ai đó? Nửa đêm nửa hôm, không ngủ thì để cho
người khác ngủ!”

Ba chữ “Ta xin lỗi” đột ngột tắc ở cuốn họng, trong chớp mắt cũng

không dám hấp tấp nữa. Tề Gia trước sau vẫn không quay đầu nhìn hắn
một lần, thế nên càng thêm nôn nóng.

Thôi Minh Húc nói: “Tề Gia, ngươi chờ một chút.”

Nhịp chân Tề Gia bước nhanh hơn, chuyển thành chạy chậm.

Thôi Minh Húc nhỏ giọng: “Tề Gia, ta không phải có ý đó.”

Sườn mặt Tề Gia không chút rung động như món điêu khắc đá.

Thôi Minh Húc đuổi theo đến nỗi đầu đầy mồ hôi: “Tề Gia, ta… ta

chỉ, chỉ hỏi thế thôi.”

Lần này ngay cả sườn mặt cũng không nhìn thấy, mũi chân y nhón lên,

cả người đã nhảy về đằng trước, chỉ để cho Thôi Minh Húc một bóng lưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.