VI THẦN - Trang 128

chối từ.

Khó khăn lắm y mới dừng trước cửa Tề phủ, Thôi Minh Húc vội vàng

sải một bước dài đến trước mặt y: “Tề Gia, là ta không đúng. Ta…” Chạy
quá nhanh, hơi thở đều trở nên hổn hển.

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Tề Gia lách mình chui vào trong, Thôi

Minh Húc thấy thế, vươn tay muốn kéo y lại: “Tề Gia, ta cũng thích
ngươi.”

Đầu ngón tay chỉ chạm được vào một góc chéo áo, bàn tay viết thơ vẽ

tranh thiếu chút nữa bị cửa kẹp nát. Đau đến không kịp la một tiếng, lời
phải lấy can đảm để nói đã nói hết cho thần giữ cửa trên cánh cửa nghe cả.
Thôi Minh Húc vẫy vẫy tay ảo não không thôi, hắn đã quên y tuổi thỏ, đã
chạy rồi thì không ai đuổi kịp.

Thế là một đêm này trôi qua vô cùng khó khăn, khi bầu trời tờ mờ

sáng vừa rọi vài tia nắng sớm Thôi Minh Húc đã rời giường, viết một
phong thư gửi Giang Vãn Tiều, nhờ hắn ta mang mấy món đồ kì lạ từ Tây
Vực về, Tề Gia tính trẻ con, sẽ thích. Mấy lời nói phải vắt óc suy nghĩ đầy
cả một bụng, cứ âm thầm lẩm nhẩm trong đầu nhiều lần, một câu lại một
câu lên án chính mình, giọng điệu phải nhỏ nhẹ, phải dịu dàng, kiểu thế này
không giống với cách nói năng thường ngày của hắn, lúng túng mở lời mà
không biết nói thế nào cho phải. Hắn lên kế hoạch một cách bí mật, muốn
sau khi tảo triều kéo Tề Gia đến một góc vắng vẻ, mặc kệ y có vui hay
không, hắn nhất định phải bàn chuyện đàng hoàng với y. Lần trước ở dưới
Xuân Phong Đắc Ý lâu là hắn chạy trốn, lần này hắn muốn cứu vãn lại.

Trái tim thấp thỏm như chiếc kiệu chòng chành, hoảng loạn bất an.

Vậy mà Tề Gia lại không thượng triều. Tiểu ngốc tử mặc kệ gió mưa

chẳng bao giờ vắng mặt lần đầu tiên không xuất hiện trong hàng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.