VI THẦN - Trang 145

xuống lồng ngực rộng mở, hai mắt trừng to như chuông đồng: “Ai cũng nói
kinh thành sung túc, tôi không hiểu biết mấy, sung túc không phải là có thể
ăn nhiều hơn mấy bát cơm sao? Bằng không thì thế nào được nữa?”

Thôi Minh Húc nghe vậy, không khỏi phì cười: “Đương nhiên không

phải.”

“Vậy thế nào là sống sung túc?”

Thế nào là sung túc? Thôi Minh Húc đặt ly rượu xuống tỉ mỉ hồi

tưởng: “Không riêng gì ăn no, mà còn chú trọng ăn ngon.”

“Một bữa ăn?”

“Đại loại vậy.”

Kim Tam Thủy lập tức rướn cổ: “Bữa ăn à, vậy ăn xong, mùi vị chẳng

phải cũng cùng một dạng như gặm bánh ngũ cốc sao?”

“A?” – Thôi Minh Húc ngẩn ra: “Chung quy… chung quy vẫn khác

nhau…” Ngẫm nghĩ một lát, thật ra có hơi giống nhau, hình như bánh ngũ
cốc đói hơn chút.

Kim Tam Thủy lại hỏi: “Vậy… Còn cách sống sung túc nào không?”

“Có, chỉ là ngươi không ngờ tới thôi.” – Thôi Minh Húc nói thong thả.

Hồi cha hắn còn sống, đại ca hắn chưa quản giáo được hắn. Có một

lần, con trai lớn của ông chủ Tôn của Thái Phong tiền trang chẳng biết từ
đâu bắt được một con châu chấu, toàn thân màu xanh ngọc bích, ngóc đầu
gáy vang, vừa nhìn đã biết không phải loài tầm thường. Đáng nói hơn là
chiếc lồng nhốt con châu chấu được làm bằng bạc, trên mỗi thanh rào chắn
tinh tế còn chạm trổ hoa văn, tinh xảo khéo léo. Vừa lấy ra, mấy vị công tử
đang ngồi không kìm được xuýt xoa một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.