VI THẦN - Trang 149

Chiếc áo mới giặt sạch hồi hôm qua bị bám bẩn, Thôi Minh Húc mặt

dính bụi cầm lá thư, nửa mừng nửa lo.

Thư của Tề Gia bao giờ cũng rất ngắn, hai chữ thành một hàng, không

lạnh không nhạt. Thôi Minh Húc nói: “Trời lạnh, nhớ mặc nhiều áo, Giang
Nam trời lạnh ẩm, đừng để cảm lạnh.”

Y trả lời: “Vẫn khỏe.”

Thôi Minh Húc lại nói: “Gần đây ở Cức Châu nổi gió to, không biết

Giang Nam thế nào?”

Tề Gia trả lời: “Vẫn ổn.”

Hai chữ qua loa xa cách, lạnh nhạt lại khách sáo, những chuyện mào

đầu Thôi Minh Húc vắt óc suy nghĩ cứ bị y cứng rắn cắt đứt, một chữ cũng
keo kiệt không cho thêm.

Thôi Minh Húc quả thật không tìm ra biện pháp nào khác, dối gạt

lương tâm mà khen vị thứ sử tân nhiệm ở Tô Châu, người đồng môn thuở
xưa hắn không bận tâm, nức nở: “Đức Lương huynh tấm lòng nhân hậu, chí
hướng cao thượng, đôn hậu hiền lương, khiêm tốn ôn hòa, lại thêm tài văn
chương ấn tượng, tài giỏi dị thường, tại Tô Châu tất là tấm gương sáng treo
cao, yêu dân như con, được vạn dân kính ngưỡng, người đời ca tụng. Thừa
lòng hướng tới…” linh tinh lang tang gì đó đầy cả ba trang giấy, vừa tô vẽ
vừa giật giật khóe môi, lần này nói chuyện của người ngoài, rồi lại cùng Tề
Gia bàn công việc, rốt cuộc còn chừa tí mặt mũi nào cho hắn đây?

Mở thư hồi âm ra đọc, thiếu chút nữa ngất xỉu: “Đúng vậy.” Vẫn là hai

chữ, đến ba chữ Thôi Minh Húc cũng chẳng buồn gọi.

Bản lĩnh này Tề Gia học từ đâu ra? Hiển nhiên là có người ra tay dạy

bảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.