VI THẦN - Trang 151

“Rồi sau đó? Sao lại như thế?” Thư hồi âm lần này đến nhanh hơn

thường lệ, Tề Gia sốt ruột dò hỏi.

Thôi Minh Húc nắm chặt lá thư không còn là hai chữ, nhếch miệng đề

bút: “Cũng vứt xuống sông.”

“Mỗi năm dìm chết hai đứa bé, sao còn chuyện thế này?” Thư lần này

còn tới nhanh hơn lần trước, còn giục Thôi Minh Húc mau hồi âm.

Còn ai hiểu Tề Gia hơn Thôi Minh Húc? Tiểu ngốc tử rất hay tò mò,

muốn dụ y nói chuyện không dễ à? Xem đi, chẳng phải hiện tại đã trả lời
lại rồi? Thong thả nâng tách trà hớp một ngụm: “Giả thôi, là hình nộm giấy
cả.” Nếu mỗi năm ném con nít xuống sông, vậy thứ sử như hắn thành cái
gì?

Tối hôm nay Thôi Minh Húc say giấc nồng, mơ về Tề Gia. Tiểu ngốc

tử ngẩng đầu cười với hắn, cười đến mức hắn tình tự cuộn sóng, mầm lửa
bốc càng lúc càng cao… Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, người đã
bò dậy, vừa chà khăn trải giường vừa mắng mình xấu xa.

Sự vụ ở Cức Châu ngày dần bận rộn, chớp mắt sắp đến cuối thu, thu

hoạch vụ thu của từng hộ càng thêm cấp bách, Kim Tam Thủy lại không
rảnh đến hàn huyên uống rượu với hắn, trên châu cũng gấp rút mở kho trữ
lương. Thôi Minh Húc theo mấy huyện thừa ngày ngày bôn ba trên đồng
làm quen tất cả công việc nông vụ, đường đất khó đi, chỗ cao chỗ thấp,
không cẩn thận tí chút là ngã chổng vó. Nhìn các hương dân lom khom gặt
hái, Thôi Minh Húc quả thấy mới lạ nên cũng mong thử một lần. Ai ngờ
một liềm lia xuống, lúa bị gặt lởm chởm không đều, như bị chó gặm, bàn
tay bị cắt một đường, đau đến nỗi cả người té ngửa lăn quay trên mặt đất.

Đại Ninh triều lấy nông nghiệp làm nền tảng lập quốc, sự vụ các

phương lấy nông tang [2] là chính yếu nhất. Đường đường là thứ sử mà
ngay cả lúa cũng gặt không xong, truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.