VI THẦN - Trang 157

nghĩ về hình nộm bằng đường kia, nó là ai đây? Là Tề Gia hay Thôi Minh
Húc? Hình nộm bằng đường biến dạng không nhận rõ đâu là đầu mình,
màu xanh xanh đỏ đỏ lẫn lộn, nhìn thế nào cũng không ra hình dáng. Dù
sao thì nó dùng để ăn, ăn trước đã rồi tính. Nhét cả con hình nộm bằng
đường vào miệng, ngọt đến độ răng cũng mềm nhũn.

Ngày hôm sau, cổ họng bắt đầu nghịch ngợm, nói một câu thì ngừng

lại ho ba lần. Kim Tam Thủy lo lắng vỗ lưng giùm: “Sao thế này? Bệnh à?”

Thôi Minh Húc bị anh ta vỗ đến đau lưng, vừa xua tay vừa khàn giọng

trả lời: “Không sao, ăn ngọt nhiều, khô họng thôi.”

Biện bạch thay bản thân, chuột nhắt phá phách trong phủ, đồ chừa lại

để bị chuột tha đi, không bằng cứ một hơi cho hết vào bụng. Quà Tề Gia
gửi đến, ai dám cướp với hắn?

Giàn dưa chuột trước viện trổ nhánh xanh mượt, non mơn mởn khiến

người ta không nỡ sờ; gió cát vào đầu xuân năm nay ít hơn nhiều so với
năm ngoái, có thể sẽ là một năm bội thu; Thôi Minh Húc xắn tay áo đứng
ngoài thành nhìn người dân đào sông, cuốc va vào đá vang tiếng “lạch
cạch”.

Tề Gia gửi thư kể, trên đường đi hội chùa mua về một tán dù, khung

dù làm từ trúc tím, từng thanh trúc bóng nhẫy. Thôi Minh Húc bắt đầu hoài
nghi vô cớ, hay là còn có một kẻ khác cùng đi chung hội chùa, sáng nay lại
nhận được đồ bên Tô Châu gửi đến. Là một cây dù mới, khung dù bằng
trúc tím, từng thanh trúc bóng nhẫy. Đồ ngốc này, Cức Châu một năm mưa
bao lần? Vậy mà khóe môi không kềm được cứ cong lên, hiếm khi mưa
không đồng nghĩa không bao giờ mưa, dù gì cũng dùng được.

Vì thế, tâm trạng tốt, Thôi Minh Húc vồ lấy cái cuốc trong tay hương

dân, cũng hí hoáy được đôi ba cái có hình có dạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.