VI THẦN - Trang 176

Tề Gia nghiêng đầu nhìn Thôi Minh Húc: “Ta cũng không ở kinh

thành.”

“Vậy ngươi đi đâu?” – Thôi Minh Húc có chút hi vọng khó hiểu, thân

thể bị gió lạnh thổi phát run dần dấy hơi ấm. Phải chăng là cái châu… kia?
Từng đóa từng đóa hoa đào nhỏ màu hồng nhạt nở bung “bụp bụp”.

“Ta dự định quay về quê tổ.”

Hoa nở hoa lại tàn, chỉ trong vòng dăm ba câu. Gió lùa “vù vù” qua

phòng.

“Lâm Châu?” – Thôi Minh Húc nhớ mang máng Tề Gia từng đề cập

qua, mấy thúc thúc của y đều ở Lâm Châu. Ừm… thứ sử Lâm Châu là… A,
là Tần đại nhân già đến sắp đi không nổi. Đoán chừng năm nay nên để ông
ấy về quê dưỡng già được rồi nhỉ? Tròng mắt đảo lia lịa, Thôi Minh Húc
ngầm gẩy bàn tính.

Tề Gia nở nụ cười: “Không phải Lâm Châu. Đời ông nội của ông nội

nhà chúng ta mới bắt đầu sống ở Lâm Châu. Trước đó thì không phải.”

“Đó là đâu?”

“Cức Châu, ta suy nghĩ rất lâu rồi.”

Ừm… thứ sử Cức Châu là… Thôi Minh Húc sửng sốt.

Những vì tinh tú lác đác nơi chân trời dường như đều lọt vào đôi mắt

Tề Gia, sáng đến nỗi Thôi Minh Húc không cách nào mở mắt. Trong con
hẻm nhỏ mờ tối im ắng, Tề Gia nở nụ cười, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng,
lúm đồng tiền hai bên gò má: “Quê tổ ta là Cức Châu, ngươi không biết?”

Có gì đó căng ra trong ngực lại chọc thủng cuống họng, một chút xót

xa một chút nhức nhối, phải cố sức căng hai mắt bặm chặt môi mới ngăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.