VI THẦN - Trang 183

Quản gia chẳng biết đứng cạnh Thôi Minh Húc từ lúc nào, lải nhải vài

chuyện vặt vãnh trong phủ. Hai mắt Thôi Minh Húc nhìn chăm chăm hành
động của Tề Gia, nghe như không nghe, đợi quản gia nói xong, mở miệng:
“Báo cho nhà bếp, nấu đồ ăn thanh đạm một chút, cho thêm đường ít cay
lại.”

Tề Gia hình như không quen thức ăn ở đây, ăn không được nhiều.

Thôi Minh Húc nhớ đến quãng thời gian ở lại Tề phủ dạo trước, ba bữa
cơm và điểm tâm đều rất thanh đạm, hơi ngọt nhẹ. Ở đây thích ăn cay nhiều
thường khiến Tề Gia nhăn tít mặt, mặt mũi túa mồ hôi.

Khi các cửa hiệu trên phố lục tục mở hàng, Thôi Minh Húc dẫn người

đi tuần phố, từ cửa nha môn từ từ đi tới phố mua sắm.

Cửa tiệm nhỏ bên cạnh hiệu thuốc phía trước là do Tề Gia tốn sức dỡ

từng tấm ván xuống. Đây là cửa tiệm Tề Gia mở, rất nhỏ, việc kinh doanh
tiểu ngốc tử cũng rất để tâm, mọi việc đều phải tự tay làm. Ban đầu, Thôi
Minh Húc luôn ngăn không được mình chạy đến giúp y, không quá vài lần,
Tề Gia đã lắc đầu không cho hắn nhúng tay vào.

“Bị người ta nhìn thấy thì không hay.” – Tề Gia nói.

Thôi Minh Húc quen thói công khai nghĩ muốn nát đầu cũng chẳng rõ

không hay ở đâu, bị trông thấy cũng không mất miếng thịt nào. Nhưng mà
Tề Gia đã nói không hay, vậy thì… không hay.

Nhưng vẫn chưa yên lòng, vậy nên mỗi ngày lúc Tề Gia khai trương

đều chạy đến trông chừng, mãi đến khi cửa tiệm nhỏ mở cửa đón khách, Tề
Gia ngồi vào sau quầy hàng cao cao, Thôi Minh Húc mới yên tâm mà rời
khỏi.

Người bán bánh bao bên cạnh nhìn không nổi nữa, kéo Thôi Minh

Húc lại nói: “Đại nhân, tôi cho ngài một chỗ ngồi chờ, thấy rõ hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.