VI THẦN - Trang 31

Vừa đúng lúc này, Tề Gia đang nói chuyện đứa bé với Liễu thị chợt

nhớ ra Thôi Minh Húc ở trong thư phòng nên quay về xem thử, thấy bốn
người đứng ở cạnh cửa, bộ dạng muốn xuất môn, không khỏi ngạc nhiên:
“Các huynh…”

“Xuất môn.” – Thôi Minh Húc vừa thấy y, tức giận đáp.

“A. Vậy, ta đây cũng cáo từ.”

Đi được vài bước lại xoay đầu nhìn, đang muốn cất bước đi, có người

gọi y lại:

“Này, có muốn theo chúng ta không?” – Là Giang Vãn Tiều chính trực

không thường lên tiếng.

“Vãn Tiều?” – Thôi Minh Húc muốn ngăn cản.

Giang Vãn Tiều không lưu tâm, đôi mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt ngốc

nghếch của Tề Gia, vuốt cằm cười nói: “Ta cảm thấy y rất thú vị.”

Tề Gia không trả lời, Thôi Minh Húc biết y đang nhìn hắn, hắn chịu

không nổi vẻ mặt và ánh mắt như vậy của y, con ngươi long lanh, có vẻ
muốn mở ra thật tròn nhưng lại cố gắng kiềm chế, người ta nhìn thấy trong
lòng cũng tràn đầy sự không thoải mái, giống như có bàn tay nhỏ nắm lấy
một sợi tơ mảnh trong những dây tơ tình tự tứ tán của hắn, chỉ là một sợi,
nhưng níu rất chặt, không thể nói là đau xót, thế nhưng rất khó chịu, mà
phương pháp duy nhất có thể làm tâm tình tĩnh lặng lại tựa hồ chỉ có cách
thực hiện kì vọng dần hiện lên trong đôi mắt kia, cho dù chẳng hề cam
nguyện.

Nhăn mày, bước một bước lớn, lướt qua bóng người luôn lộ ra chút

thấp kém kia: “Muốn đi cùng thì mau đuổi cho kịp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.