VI THẦN - Trang 45

hạ phàm, là thượng tiên chuyển thế”, “Tại hạ đã sớm biết ngài đầy bụng
kinh luân, tài trí hơn người, hôm nay được diện kiến quả nhiên khí vũ hiên
ngang, nhân phẩm xuất chúng, diện mạo có thể đường đường so với Phan
An [3]”… Những lúc bình thường, Thôi Minh Húc không bao giờ bận tâm
đến những lời tán dương đó, lạnh mặt xem như không nghe không thấy,
nhưng hôm nay hắn chí đắc ý mãn, hận không thể chỉ trời vẽ đất gào to một
câu “Thiên thượng địa hạ vi ngã độc tôn [4]”, những lời này nghe vào tai
rất chi là hưởng thụ, liền vung tay nói: “Được rồi, được rồi, cùng đi vui vẻ
một chút nào.”

Một đám người bộ dạng sao vây quanh trăng [5], tiền hô hậu ủng kéo

vào Xuân Phong Đắc Ý lâu, Thôi Minh Húc là khách quen, không đợi bọn
quy nô [6] bắt chuyện đã ngựa quen đường cũ bước lên lầu, hướng đến
sương phòng chữ Thiên số hai của Ngọc Phiêu Phiêu. Mới lên lầu, một
chiếc quạt mỹ nhân bắt ngang chặn đứng lối đi.

Nữ nhân trước mặt mặc quần mềm nền đỏ viền vàng châu ngọc sáng

lóa, tóc búi cao ngất, trâm vàng thoa ngọc như vay mượn, cài ngập cả đầu,
phấn son trên mặt cạo xuống đủ để hấp cả lồng màn thầu.

Thôi Minh Húc vẫn như thường ngày vui đùa: “Ma ma, người bôi hết

phần phấn bán luôn rồi à?”

“Nào có, nào có, Thôi tiểu công tử ngài thật thích nói đùa mà.” – Tú

bà phấn son lòe loẹt vội dùng quạt che mặt, đôi mắt vẽ đến xanh đen chớp
chớp mấy cái lộ ra vẻ quyến rũ năm xưa.

Thôi Minh Húc chắp tay, xoải bước vòng qua như muốn ôm trọn lấy

bà ấy, Xuân Phong ma ma xoay eo một cái, chắn trước mặt hắn, khăn tay
khẽ phất, gọi tới vài hoa nương ở sau lưng: “Ôi dào, Thôi tiểu công tử, thật
là không may, Phiêu Phiêu nhà ta hôm nay có khách. Để các cô nương Tiểu
Hồng cùng ngài xuống một căn phòng trang nhã ở dưới lầu ngồi được
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.