VI THẦN - Trang 52

nhân, chuyện như vậy, mở miệng ra nói ta còn thấy xấu hổ! Chỉ là một nữ
tử hạ cửu lưu [10] mà thôi, ngươi cũng không ngẫm lại thân phận của mình
là gì? Nơi dơ bẩn như vậy, làm sao có được một cô nương đoan trang thuần
khiết? Cứ thế này ngươi còn có tiền đồ, hoài bão gì nữa?”

Nói đến người trong lòng của hắn, không thể khống chế cảm xúc được

nữa. Thôi Minh Húc chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của đại tẩu hắn,
nhịn không được ngẩng đầu lên cãi lại một câu: “Phiêu Phiêu không phải
người như vậy, huynh đừng coi thường nàng!”

“Ngươi còn muốn bảo vệ ả ta?” – Câu nói đó chẳng khác gì châm dầu

vào lửa, Thôi Minh Đường tức giận đến trán nổi đầy gân xanh, đập nát
chung trà vẫn cầm trên tay thẳng xuống cạnh chân: “Nữ tử yên hoa như thế,
ngươi còn muốn cưới ả về nhà hả?”

“Thì sao?” – Đối với tai họa rớt xuống đầu mình, Thôi Minh Húc vốn

đã không phục, hắn dù có sai thì thằng con trai độc nhất nhà phú thương
mập như cái đầu heo kia chẳng phải còn sai hơn hắn nhiều lắm? Chẳng qua
là bảo vệ mặt mũi chủ gia đình nhà gã mà thôi, đáng lý ra gã phải bị cho ăn
một cây gậy gỗ thì mới được, quản đầu quản chân gì cũng không xong. Hắn
chỉ đơn giản thẳng lưng đứng lên, hùng hổ nói: “Đợi sau khi đệ đề tên bảng
vàng, đệ sẽ lấy nàng, đại ca, huynh có thể quản đến cả tân khoa trạng
nguyên sao?”

Từ sau lúc cãi nhau, đại ca hắn bất chấp cái gì mà phong thái quân tử,

đập bàn đứng lên, khàn giọng quát: “Ngươi! Ngày nào còn ta ở đây, ta tuyệt
đối sẽ không cho phép ngươi làm ra chuyện tổn hại thể diện Thôi gia ta!
Trừ phi ngươi có gan không làm con cháu Thôi gia nữa!”

Thôi Minh Húc cũng không tỏ ra yếu thế, vung tay áo thật sự bước ra

khỏi Thôi phủ: “Không làm thì không làm, huynh làm như đệ muốn lắm
vậy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.