VI THẦN - Trang 7

Trên thuyền, mọi người bật cười, rót rượu, an tọa ở trên thuyền nhìn

hai đám bọt nước một xa một gần bắn ra tung tóe.

“Người kia sắp không xong.” – Từ Khách Thu thấy người rơi xuống

nước đầu tiên sắp chịu hết nổi, bọt nước quanh thân cũng dần nhỏ lại, lộ ra
một cái đầu đen đen: “Có muốn cứu hắn hay không?”

Ninh Hoài Cảnh và Giang Vãn Tiều không trả lời, ngón tay Thôi Minh

Húc vuốt lên miệng chén rượu, nhìn mặt hồ lay động, dao động đến nỗi
nước gợn dập dờn, tạo thành một làn sóng lăn tăn.

Cổ tay bị nắm chặt, là Ngọc Phiêu Phiêu níu tay áo hắn: “Cứu, cứu

người đó với.”

Mỹ nhân thủy chung mặt ủ mày chau khẩn thiết nhìn về phía hắn, bên

ngoài con ngươi đen bóng đã đọng một lớp sương, vành mắt chuyển hồng,
càng khiến người ta thấy thương xót. Thôi Minh Húc trong lòng nóng lên,
kìm lòng không đặng nắm lấy tay nàng: “Không có việc gì, nhìn nàng rất
nôn nóng.”

Phất tay triệu mấy gia đinh biết bơi đến, lệnh cho bọn họ nhảy xuống

cứu người. Thần sắc Ngọc Phiêu Phiêu lúc này mới khá lên một chút, vẫn
nắm chặt tay áo hắn không buông, đôi mắt không chớp lấy một lần, chuyên
chú quan sát động tĩnh trên mặt hồ.

“Sợ cái gì? Không phải đã cứu lên rồi sao?” – Thôi Minh Húc thấy

nàng căng thẳng, ôm nàng vào lòng trấn an.

Từ Khách Thu chờ thấy hai người họ thân mật liền nhỏ giọng trêu đùa,

thường thường chỉ nhìn bọn họ một cái đã bị Thôi Minh Húc lạnh nhạt
trừng lại, vì vậy cười đến không ngừng được.

Một lát sau, người được cứu được kéo lên. Ngọc Phiêu Phiêu bước

nhanh tới xem xét, Thôi Minh Húc bất đắc dĩ cũng phải đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.