VI THẦN - Trang 86

Châm thêm rượu vào cốc uống cạn, nét mặt của hắn vẫn lạnh lùng u

ám.

Thi hội. Bất kể là ai gặp hắn, mở miệng ra câu đầu tiên luôn là Thi

hội. Phiền chết đi được! Lấy quận chúa mà thôi, có hiếm hoi gì chứ?

Ninh Hoài Cảnh và Từ Khách Thu thấy hắn mấy ngày nay lúc thì trầm

tĩnh khi lại cáu gắt giống như có tâm sự gì khó nói ra. Đang muốn dò hỏi
thì Giang Vãn Tiều mấy hôm trước đến Giang Nam thu mua hàng hóa vừa
mới trở về bỗng nhiên lên tiếng: “Được rồi. Trên đường tới đây hình như ta
thấy Tiểu Tề đại nhân ở dưới lầu, không biết chỉ đi ngang qua hay là…”

Thôi Minh Húc nhất thời ngẩn ra, chung rượu lệch đi, chiếc ly đầy

nhóc đổ cả ra bàn.

“Minh Húc?” – Từ Khách Thu an vị bên cạnh hắn, trường bào nguyệt

sắc vừa vặn bị tửu dịch tràn ra thấm ướt: “Ngươi bị cái gì vậy?”

“Không…không có.” – Thôi Minh Húc bị y gọi chợt hoàn hồn, buộc

bản thân phải bình ổn tâm trạng, vội đứng dậy châm rượu cho mọi người để
che giấu sự thất thố vừa nãy.

Tề Gia, y tìm tới rồi. Sao lại không lên đây? Chẳng lẽ còn muốn Thôi

Minh Húc hắn tự mình đi tìm y nhận sai à? Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng
người sai không phải là hắn. Thói kênh kiệu lại bắt đầu quấy phá, cưỡng
chế thôi thúc muốn chạy xuống lầu.

Cả người đứng ngồi không yên, đôi mắt không kiềm chế được cứ chốc

chốc lại dán chặt lên vách tường. Bức liễn mẫu đơn phú quý [3] thật sự rất
khó nhìn, xanh xanh đỏ đỏ như lớp phấn trang điểm trên mặt Xuân Phong
ma ma. Nếu nhìn kĩ thì cả số cánh trên bông mẫu đơn là bao nhiêu cũng có
thể đếm được. Trên mặt ghế như lòi ra thêm một cây kim, cây kim đâm một
cái, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý. Thôi Minh Húc bỗng đứng bật dậy,
quạt tay nói: “Nóng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.